Trời Sinh Một Đôi
Chương 51 : Cải biến
Ngày đăng: 14:02 30/04/20
Có câu nói rất hay, thà làm vợ người nghèo chứ không làm thiếp nhà giàu.
Tiểu nương tử xuất thân tốt đẹp không phải là nghĩ như vậy
Không nói đâu xa, như Đại bá thân là Thế tử Kiến An bá thì thế nào, rõ ràng thương yêu Lam di nương nhưng đâu có dám lộ ra trước mặt Đại bá nương?
Chính là hôn nhân của Chân Tĩnh, cũng phải dụ dỗ, van xin để cho Đại bá nương cân nhắc kỹ một chút.
Những người làm quan, tập tước, có mấy kẻ dám công khai ái thiếp diệt thê ?
Nực cười, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí của ngươi đây này.
Rồi hãy nói phụ thân, là một người hồ đồ, người kia thanh lâu tới tự cho mình có thủ đoạn, nâng cao bụng vào cửa, có phụ thân che chở thì thế nào, thực ngây thơ, còn không phải nói bán thì bán.
Phụ thân bị mất quan chức, cả ngày lưu luyến bụi hoa, nhưng lại không dám động đậy đến một đầu ngón tay của mẫu thân.
Ít nhất, không dám động, bởi vì nếu dám thì tổ mẫu sẽ đập chết ông!
Chân Nghiên suy nghĩ chuyện trước nay, lại nghĩ tới chuyện của Chân Tĩnh, càng nghĩ càng tức, mắng : “ Thật là đồ bại hoại, cũng không phải thanh niên tài tuấn gì, lại vội vàng đi làm thiếp”
Là hoàng tử thì như thế nào, chỉ cần không ngồi lên vị trí kia, ngoại trừ chính phi, những thứ thiếp thất khác lại để cho người khác xem thường, từ nay về sau, sinh nhi nữ từ huyết mạch thì thấp hơn người ta một cấp, cả đời không trở mình được.
Có thể suy ra, đợi Chân Tĩnh tiến vào phủ Lục hoàng tử, tầng lớp quý tộc sẽ chê cười phủ Kiến An bá như thế nào đây.
Chân Diệu yên lặng lấy trâm Bảo Châu Hồ Điệp bằng vàng ra, lại thêm một cây trâm cài giống mấy tỷ muội, nói : “Đợi lát nữa ta sai nha đầu đưa cho Tam tỷ. ”
Chân Nghiên quét mắt một vòng, thản nhiên nói : “Nàng nên được, đưa đi thì đưa đi đi, có điều Tứ muội, ngày sau muội cách xa muội ấy một chút, tháng sau ta phải lấy chồng rồi, không quan tâm muội được nữa”.
Chân Diệu gật đầu : “Nhị tỷ yên tâm, vô luận trưởng bối tính toán an trí Tam tỷ như thế nào, chắc trong thời gian này sẽ không để cho tỷ ấy bước ra khỏi cửa phòng, ta có muốn nhìn cũng chẳng được.”
Lưu má má giống như trước ngắn ngủi thất thần, nâng hộp đến trước mặt Chân Tĩnh : “Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư sai tiểu nha đầu đưa tới đồ trang sức đeo tay cho người, nói là tặng thưởng”
“Để đó đi.” Chân Tĩnh nói xong quay đi.
Lưu má má để hộp xuống, liếc nhìn chằm chằm phía sau lưng Chân Tĩnh, lặng lẽ lui ra ngoài.
Chân Tĩnh mở hộp ra, trừ cây trâm Hồ Điệp, còn có thêm một cái trâm cài rất quý giá, lấy nó ra ngoài.
Chân Diệu, ngươi thật tốt, lần lượt đè ép ta làm náo động đây.
Người nọ, vào thời điểm đó, rõ ràng còn hỏi người được bình luận tuyệt phẩm kia có phải là tỷ muội của nàng không.
Nàng không quên được khi người nọ nói lời này thì trong mắt ánh lên hào quang, cái kia là ánh mắt cảm thấy hứng thú của nam nhân, tuy nhiên, thân phận của hắn như vậy, không thể nào động tâm, nhiều lắm thì chỉ là chơi đùa mà thôi giống như đối với nàng vậy.
Nhưng chỉ là làm đồ chơi, chẳng lẽ Chân Diệu cũng muốn xếp hạng trước mặt mình!
Làm sao nàng cam lòng chứ!
Vì ngày đó, nàng hạ quyết tâm như thế nào, lại bỏ ra một cái giá lớn như thế nào!
Còn có Di nương, Lão phu nhân rõ ràng sai người tại trước mắt nàng, đánh di nương hai mươi bản.
Chân Tĩnh càng nghĩ càng hận, giơ tay lên, ném trâm cài ra phía cửa sổ đi.
Đột nhiên biến cố xuất hiện, Tiểu Thiền hoảng hốt thét lên.
“Ai!”