Trời Sinh Một Đôi

Chương 72 : Ban thưởng châu báu

Ngày đăng: 14:02 30/04/20


Điều Chiêu Phong Đế muốn biết nhất là nhóm này sát thủ rốt cuộc do ai phái đến, cuối cùng là kẻ thù của Vĩnh Vương, hay có dụng ý khác, có người không an phận muốn khuấy đảo đầm nước ở kinh thành.



Mà người phía sau là kẻ mà Chiêu Phong Đế không thể dễ dàng tha thứ nhất.



Chiêu Phong Đế phát hiện, sự khống chế kinh thành không mạnh mẽ như ông tưởng. Dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt, lại dám hành thích Vĩnh Vương, tàn sát huân quý. Vậy tiếp theo có phải sẽ ám sát thiên tử như ông hay không?



Đế vương đa nghi lại tiếc mạng, Chiêu Phong Đế càng nghĩ càng bất an, bỗng nhớ đến lời La Thiên Trình từng đề nghị.



Xây dựng một đội hộ vệ đặc biệt ngoài Long Hổ vệ, một sáng một tối, trực tiếp thuộc sự quản chế của hắn.



Chiêu Phong Đế không khỏi nhìn La Thiên Trình đang cúi đầu đứng ở một bên, thầm nghĩ tiểu tử này cũng là nhân tài hiếm có, khó cho hắn nghĩ ra được.



Nếu có công chúa có độ tuổi vừa đúng ——



Liếc về phía Chân Diệu thanh tú động lòng người đang đứng bên dưới, Chiêu Phong Đế lắc đầu, trong lòng lại có chút ít tiếc hận.



Nếu phát hiện tiềm lực của tiểu tử này sớm, ông cũng sẽ không để mặc cho phủ Trấn Quốc Công và phủ Kiến An Bá kết thân đâu.



Triều Đại Chu cũng không quy định phò mã không được đảm đương chức vị quan trọng.



Còn như hiện tại ấy à, đừng nói những công chúa khác đã xuất giá, Công chúa Phương Nhu tuổi còn nhỏ, cho dù có vừa độ tuổi, ông thân là thiên tử, cũng không thể làm chuyện đoạt nhân duyên của người khác được.



Chân Diệu cũng không biết vị hôn phu kia của nàng suýt chút nữa đã mất vì một ý niệm trong đầu Chiêu Phong Đế rồi. Mắt thấy Chiêu Phong Đế cứ đi qua đi lại không nói lời nào, không khí càng ngày càng bị đè nén, chỉ đành phải cẩn thận nhớ lại chi tiết lúc đó.



“Hoàng bá phụ, thật sự không có đâu. Lúc ấy người bịt mặt kia chỉ hỏi ai là Quận chúa, sau đó tưởng nhầm Chân Tứ là chất nữ mà bắt nàng đi. Chân Tứ nàng cũng đã cản một kiếp cho chất nữ đấy ạ.” Quận chúa Sơ Hà từ trước đến giờ được Chiêu Phong Đế thương yêu, đương nhiên nói chuyện cũng tùy ý không ít.



Nàng cảm thấy cái nhìn của Hoàng bá phụ khi nhìn Chân Diệu có chút kỳ lạ, không phải là giận chó đánh mèo vì một cô nương như nàng chạy đến thôn trang Minh Hinh xem đấu ngỗng đấy chứ?



Nếu Hoàng bá phụ có ấn tượng xấu gì với Chân Tứ, thì đó cũng không phải là chuyện tốt gì cả.



Nói thế nào đi nữa, Chân Tứ coi như đã bị nàng liên lụy.



“Hoàng thượng, người bịt mặt kia căn bản không nhận ra chúng dân nữ ai là Quận chúa, dân nữ nghĩ tới không biết có thể vì bọn họ chưa quen thuộc kinh thành hay không? Nói không chừng chính là từ nơi khác đến.” Giọng Triệu Phi Thúy khàn khàn, mắt cũng sưng, nhưng Hoàng thượng triệu kiến, cho dù phụ thân vừa mất cũng không thể không đến được.



Nàng cực hận những tên sát thủ kia, vắt hết óc nghĩ ra manh mối.



Quận chúa Sơ Hà liếc trắng nàng một cái: “Ngươi cho rằng bọn họ là mấy vị phu nhân tiểu thư thường tham gia hội hoa xuân, hội thi thơ à, mà ai cũng biết chúng ta?”




Vả lại Lục Hoàng Tử cũng không coi trọng Ân Phong có được tước vị, mấu chốt là —— Phủ Mộc Ân Hầu rất có tiền.



Ban đầu Chiêu Phong Đế cũng không phải vì thế mới lập nữ nhi nhà ông ta làm Hậu sau khi Hoàng hậu trước qua đời sao?



Đợt chiến loạn kia, nếu không có tiền bạc của Phủ Mộc Ân Hầu chống đỡ, chỉ sợ sẽ không chấm dứt thắng lợi một cách thuận lợi như vậy đâu?



Hoàng hậu không con, đối với hắn ngược lại rất có lợi.



Lục hoàng tử nghĩ xa xăm, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt quẳng về phía xa xa.



Chân Diệu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không quấy rầy vị hoàng tử đang trầm tư này mà yên lặng đi qua thôi.



Đang cúi đầu đi qua Lục hoàng tử, chợt nghe một giọng nói hàm chứa sự vui vẻ: “Chân Tứ cô nương?”



“Thỉnh an Lục hoàng tử.” Chân Diệu cứng ngắc tại chỗ.



May mà lần này Lục hoàng tử không có hành động gì khác thường, chỉ nhìn nàng một cái thật sâu rồi thản nhiên mà đi.



Chân Diệu trở về phủ, chân trước vào Ninh Thọ Đường, các trưởng bối còn chưa hỏi han gì, chân sau tặng phẩm Hoàng thượng ban cho đã tới.



Mười thất lăng la tơ lụa, một hộp nam châu, một đôi mật sáp thủ xuyến(*), hai bồn san hô cảnh, một trăm lượng bạc trắng.



(*) mật sáp thủ xuyến: hình minh họa(http://www.yishu.com/uploadfile/2014/0922/20140922013729123.jpg)



Thái giám tuyên chỉ đọc đến đây thì ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Một cuộn Băng tiêu bích la.”



Lời này vừa dứt, nhóm hạ nhân còn chưa biết là thế nào, nhưng những chủ tử như Lão phu nhân lại phải hít hà.



Băng tiêu bích la, được dệt thành từ tơ của một loại băng tằm ở cực bắc, dưới ánh mặt trời trong trắng ánh xanh, nếu may thành quần áo mặc lên người, theo sự di chuyển của con người mà hiện ra màu xanh ngọc bích óng ánh nhẹ nhàng, lại như một dòng thanh tuyền lả lướt, đẹp không sao tả xiết.



Càng kỳ lạ hiếm thấy là mặc váy sam với chất liệu đó, toàn thân sẽ mát mẻ không đỏ mồ hôi, khí nóng tự tan, chính thức là thứ vạn kim khó cầu.



Cho đến khi thái giám tuyên chỉ đi rồi, mọi người vẫn còn đang sững sờ.



Một lúc lâu, Lão phu nhân mới phục hồi tinh thần: “Tứ nha đầu, cháu đi theo ta.”