Trời Sinh Một Đôi
Chương 74 : Nghe tin bất ngờ
Ngày đăng: 14:02 30/04/20
“Bệnh gì chứ? Rõ ràng không muốn tiến cung bồi ta!” Công chúa Phương Nhu giận ném bút lên bàn ngọc xanh.
“Công chúa nói là Tứ cô nương phủ Kiến An Bá?” Tiểu nương tử nói chuyện cùng lắm chỉ mười mấy tuổi, là Ngũ cô nương Dương Liên xuất từ phủ Vĩnh Gia Hầu.
“Ừ.” Công chúa Phương Nhu kiêu căng đáp một tiếng.
Dương Liên đang ở độ tuổi nhanh mồm nhanh miệng, nhướng mày nói: “Ta từng nghe Nhị tỷ nói qua, vị Chân Tứ cô nương này cũng không có gì tốt.”
“Hử? Không tốt thế nào?” Nghe Dương Liên nói như vậy, Công chúa Phương Nhu nổi hứng.
Dương Liên chớp chớp mắt: “Công chúa biết Hội ngắm hoa Chiêu Vân Trường công chúa tổ chức ở Lê Viên mùa xuân này chứ? Lúc ấy Nhị tỷ tỷ ta cũng có đi.”
Người Dương Liên nói đến là tỷ tỷ ruột cùng một mẹ với nàng – Dương Thanh.
Thủ đoạn rơi xuống nước lúc ấy của Chân Diệu đã thành công trói được Thế tử Trấn Quốc Công, trong kinh không biết bao nhiêu Tiểu nương tử khuê phòng vỡ mộng, những người có mặt nhìn tận mắt lúc ấy lại càng bực bội, có thể có ấn tượng tốt với Chân Diệu mới là lạ đấy.
“Chuyện này à, ta nghe nói lâu rồi.” Công chúa Phương Nhu không nghe thấy tin tức gì mới lạ, thần sắc thản nhiên nói.
“Công chúa, người như vậy, sao ngài có thể thích mà bảo nàng ta tiến cung chứ?” Một tiểu nương tử mặc quần áo đỏ thẫm mở miệng.
Dáng người nàng cao gầy, nhìn bộ dáng khoảng chừng đã mười bốn mười lăm tuổi, nhưng thực ra mới chỉ mười hai tuổi, nàng mang họ kép Âu Dương, khuê danh một chữ Đào.
Âu Dương Đào xuất thân nhà tướng, bản thân cũng biết mấy chiêu công phu, ghét nhất là những quý nữ lắm thủ đoạn như thế.
Thái độ của Công chúa Phương Nhu với Âu Dương Đào ngược lại không tệ, nháy nháy mắt nói: “Âu Dương, không phải chỉ có thích mới thường xuyên triệu tiến cung nha.”
Âu Dương Đào ngẩn ra.
Nàng cũng không phải không hiểu ý Công chúa Phương Nhu, mà chỉ là ngạc nhiên Công chúa Phương Nhu còn nhỏ tuổi mà lại học được những thứ cong cong quẹo quẹo này, ngạc nhiên và đồng thời trong lòng cũng bắt đầu phiền chán.
Nhưng dù sao đối phương cũng là công chúa tôn quý, mặc dù nàng thẳng thắn nhưng cũng không ngốc, đương nhiên không thể biểu hiện sự bất mãn của mình, chỉ phải giữ nguyên bộ dạng ngớ người.
Dương Liên lại cười lên khanh khách: “Công chúa thật là thông minh.”
Công chúa Phương Nhu cuối cùng cũng miễn cưỡng cười cười.
“Ta nghe nói xảo quả hoa qua Chân Tứ cô nương làm vào hội Thất Tịch được Tế Tửu phu nhân Quốc Tử Giám bình luận tuyệt phẩm. Người có thể học được một loại tài nghệ tới đỉnh cao như vậy, có lẽ sẽ không kém chỗ nào đâu?” Người mở miệng chính là một tiểu nương tử áo vàng vẫn luôn im lặng.
Chờ tách khỏi Tưởng thị, Hàm ca nhi chạy thẳng đi tìm Tưởng Thần.
Tưởng Thần đang ngồi trước án tập viết, nói là tập viết, nhưng bút lông cầm trong tay thật lâu không đặt bút, bộ dạng rõ ràng đang không yên lòng.
Tứ biểu muội bị bệnh, nghe nói còn bệnh rất nặng!
Đáng tiếc, tuy hắn mang danh phận biểu ca, nói cho cùng vẫn là ngoại nam, lúc một cô nương gia bệnh nặng, nói thế nào đi nữa, hắn cũng không tiện qua thăm.
“Thần biểu ca, Thần biểu ca, đệ tới rồi.”
Nghe thấy tiếng Hàm ca nhi, Tưởng Thần lập tức gác bút lông lại trên bàn, đứng dậy vội vã đi tới: “Hàm ca nhi, Tứ tỷ tỷ đệ thế nào rồi?”
Tưởng Thần có chút xấu hổ, hắn chỉ dám nhờ Hàm ca nhi hỏi thăm một chút tình hình của biểu muội thôi.
“Thần biểu ca, đệ nghe Vương đại phu kia nói, nói ——”
“Nói gì?” Tưởng Thần có phần gấp gáp.
“Nói ông ấy bất lực!” Hàm ca nhi cuối cùng cũng nhớ đến từ này.
Ầm một tiếng, Tưởng Thần chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bàn tay túm lấy Hàm ca nhi lập tức lạnh băng.
“Thần biểu ca, ý của đại phu có phải là nói Tứ tỷ tỷ sắp chết rồi không?” Hàm ca nhi thấy sắc mặt Tưởng Thần đại biến, vành mắt cũng hơi đỏ lên.
Tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng ít nhiều cũng hiểu được chút lí lẽ.
Nghe đến chữ “chết”, sắc mặt Tưởng Thần càng thêm khó coi.
“Mẹ nói phải tìm rất nhiều rất nhiều đại phu đến hội chẩn cho Tứ tỷ tỷ đấy. Thần biểu ca, huynh nói Tứ tỷ tỷ sẽ chết thật sao?”
Lời nói của Hàm ca nhi thiên chân vô tà lại tràn ngập lo lắng, giống như một sợi rơm cuối cùng, đè sập tiếng lòng không ngừng quặn đau của Tưởng Thần.
Người hắn hơi lung lay, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại ho ra một búng máu.
Hàm ca nhi lập tức sợ choáng váng.