Trời Sinh Một Đôi

Chương 80 : Chạy như điên

Ngày đăng: 14:02 30/04/20


La Thiên Trình nhìn thấy Chân Diệu thì hơi đần ra.



Người từng đầy sức sống, mấy lần chọc hắn giận sôi lên, sao bây giờ lại trở thành như vậy?



Hắn không nhịn được đi về phía trước vài bước, muốn nhìn kết quả ra sao, cho đến khi tiếng ho khan của Chiêu Phong Đế truyền đến mới đột nhiên thức tỉnh.



“Thần tham kiến Hoàng thượng.”



Sắc mặt Chiêu Phong Đế cũng không dễ nhìn cho lắm.



Vốn ông lên tiếng muốn toàn lực chữa trị tốt cho Chân Diệu, ai ngờ đám thái y này vô dụng như thế!



Chỉ có một thái y cả gan kê đơn thuốc giữ mạng, nhưng đây cũng không phải kế hoạch lâu dài.



Nhóm thái y vô năng, cũng không thể để cho Chân Tứ chết trong cung.



Chiêu Phong Đế bị mất mặt, thầm hạ quyết tâm phải trừng phạt Thái y viện một phen thật nặng, lại đền bù tổn thất cho Phủ Kiến An Bá nhiều nhiều một chút.



Hôm nay lại phải nhanh chóng đưa người về rồi.



Tiểu cô nương này… đáng tiếc.



“La Vệ trưởng, lát nữa ngươi đưa nhóm Lão phu nhân Kiến An Bá trở về đi, bảo vệ tốt cho Chân Tứ cô nương.”



La Thiên Trình đã từng trải qua sinh tử một lần, nên lòng kính sợ của thần tử đối với đế vương sớm không còn nặng như vậy nữa, đứng lên nói: “Hoàng thượng, không biết vì sao Chân Tứ cô nương đột nhiên bệnh nặng?”



Nghĩ đến hai vị hôn thê chưa về nhà chồng đã chết trước kia của hắn, trong lòng hắn căng thẳng.



Chẳng lẽ Nhị thúc lại ra tay?



Đời trước, Chân Tứ không phải được bọn họ trợ giúp mới kết cửa hôn sự này sao?



Hay là nói, vì kiếp này không phát sinh một vài chuyện, danh tiếng của Chân Tứ không quá bết bát, thậm chí mơ hồ có chút liên quan với thiên gia khiến Nhị thúc kiêng kỵ?



La Thiên Trình cười lạnh trong lòng một tiếng.



Nhị thúc của hắn thật là tốt, lại muốn cho vị hôn thê của hắn chết sao?



Nói về cảm giác với Chân Diệu, mặc dù chuyện kiếp trước quấy nhiễu hắn, nhưng chẳng biết tại sao, phản cảm với nàng không còn quá mãnh liệt nữa, còn về phần nói có thích hay không ——



La Thiên Trình suy nghĩ sâu xa một chút… dường như còn chưa thể nói đến vấn đề đó được.




Mặc dù hiện tại chưa có căn cứ chính xác, nhưng đã mơ hồ có chút ít mục tiêu.



Ít nhất, nói ra nhắc ông tỉnh ngộ.



Nếu quả thực như thế, sợ rằng sau này không thể thiếu chiến sự.



“Lão phu nhân, Chân Tứ cô nương trước hết ở lại Thanh Tâm Điện, ngài cứ về trước. À, mẫu thân Chân Tứ cô nương – Ôn thị có thể ở lại chăm sóc nàng.”



“Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng thượng, lão thân còn có một thỉnh cầu, muốn đi gặp Chân Thái phi một lần. Hôm qua Lão Bá gia gặp chuyện, trong lòng Thái phi sợ rằng rất mong mỏi.” Khuôn mặt Lão phu nhân đầy vẻ cảm kích nói.



Nhưng trong lòng lại khẽ cười lạnh.



Sắp xếp của Chiêu Phong Đế quả nhiên nằm trong dự liệu .



Thế nhưng, chỉ cần đoạt lại đặc quyền của Tưởng Quý Phi, phai nhạt chút yêu thương với Công chúa Phương Nhu là đủ rồi à?



Không, chuyện còn chưa kết thúc đâu!



Sau khi La Thiên Trình rời khỏi hoàng cung, mang đủ lương khô chạy thẳng đến dịch trạm dịch, cưỡi một con tuấn mã chạy lên quan đạo.



Ngựa không ngừng vó phi đến dịch trạm tiếp theo, quăng tuấn mã cơ bắp rã rời sang một bên, tung người lên một con tuấn mã đầy đủ tinh thần khác tiếp tục lên đường.



Lướt qua từng cái từng cái dịch trạm, từng con từng con tuấn mã ngã xuống, chỉ có bóng dáng màu lam kia dường như được sinh ra trên lưng ngựa, không biết mệt mỏi là gì.



“Đại nhân, ngài… ngài có muốn uống chút nước hay không?” Không biết là một dịch trạm nào đó, Dịch thừa(*)trông thấy môi La Thiên Trình nứt toác mấy đường chảy máu, giật mình, lấy lòng hỏi.



(*) dịch thừa: quan làm việc nơi dịch trạm đưa tin



“Ít nói nhảm đi, dắt ngựa!” La Thiên Trình không muốn nhiều lời lấy nửa câu, thấy tuấn mã được đưa đến, lập tức xoay người lên, lưu loát cưỡi ngựa mà đi.



Không phải hắn không muốn uống nước, ăn lương khô còn có thể ăn trên lưng ngựa, cũng thuận tiện, hắn đâu còn có thời gian!



Giờ khắc này, La Thiên Trình đã không thể nói rõ bản thân mình chấp niệm cái gì nữa rồi, chỉ cảm thấy không thể cứu Chân Diệu, vậy sẽ lại thành toàn cho Nhị thúc hắn!



Thậm chí hắn đã quên, Chân Diệu bệnh lần này, thật ra không liên quan gì đến Nhị thúc.



Ngày thứ hai, không phải mồng một cũng không phải ngày rằm, vốn là một ngày lên triều hết mức bình thường, Chiêu Phong Đế xử lý xong triều chính hằng ngày, thái giám bên cạnh hô theo thường lệ: “Có việc thượng tấu, vô sự bái triều ——”



Chỉ thấy hai tiểu Ngự sử tinh thần phấn chấn đứng dậy, hai tay chấp lại, giọng nói lớn khiến văn võ cả triều chấn động: “Thần có tấu muốn dâng.”