Trời Sinh Một Đôi
Chương 9 : Làm bánh tráng
Ngày đăng: 14:01 30/04/20
Lão phu nhân nhìn Chân Diệu một cái: “Tứ nha đầu, trước kia sư phụ nấu ăn nói cháu nghiên cứu rất kỹ, ta còn tưởng rằng cố ý chọn lời hay dỗ ta vui vẻ, hóa ra tổ mẫu đã xem nhẹ cháu rồi. Sau này lại nghiên cứu ra thức ăn ngon khiến đại tẩu của cháu có thể ăn thêm vài miếng, thì cháu chính là đại công thần của chúng ta rồi đấy.”
Chân Diệu ngẩng mặt cười vô cùng ngọt ngào: “Tổ mẫu, cháu gái rất thích nghiên cứu những thứ này ạ.”
Không có chút tranh công và đắc ý nào, mà chỉ tràn đầy tự tin và vui vẻ.
Lão phu nhân ngơ ngác nhìn, trực giác cảm thấy từ sau khi đứa cháu gái này rơi xuống nước quả thật đã khác trước. Bà thầm nghĩ người gặp đại nạn quả nhiên sẽ thay đổi.
Đời trước Chân Diệu cố chấp nhất là hai chuyện, một là du lịch và một là nghiên cứu nấu ăn. Nàng rất vui vẻ khi tài nấu nướng có thể nhận được sự công nhận, sau đó bóp cổ tay thở dài: “Chỉ tiếc cháu gái tài hoa đầy bụng, nhưng cái bếp lò nhỏ kia thật sự là khó phát huy a.”
Nhìn nàng nhíu mày lại, bộ dáng ghét bỏ cái bếp lò nhỏ, Lão phu nhân cười ha ha: “Sau này tổ mẫu cho cháu mượn phòng bếp nhỏ của ta, nhưng có điều cháu cũng đừng đốt cháy phòng bếp nhỏ đi đấy.”
Lão phu nhân thấy vui vẻ, người bên cạnh tự nhiên cười làm lành.
Nhị phu nhân Lý thị thầm cắn nát răng ngà.
Khi nàng gả đến, sang năm sau đã có thêm một cặp nữ nhi song sinh, nhưng bị thương thân thể nên đến nay không mang thai được nữa.
Hiện tại Nhị phòng cũng chưa có một nam đinh đồng lứa, hết lần này tới lần khác Nhị lão gia còn nói vì tẫn hiếu nên đưa mẹ con các nàng về đây.
Không có nàng áp chế, nếu những con hồ ly tinh kia sinh được nhi tử. . . . .
Nghĩ tới đây, Nhị phu nhân đã thấy khó chịu như bị khoét tim đào phổi, âm thầm oán giận Lão phu nhân nhưng lại không dám biểu hiện ra, chỉ đành hung tợn nhìn chằm chằm Tam phu nhân một cái.
Một nữ nhân có nhà mẹ đẻ sa cơ thất thế, một nữ nhân không có mặt mũi không có diện mạo mà hết lần này tới lần khác còn leo lên trên đầu của nàng.
Đại phu nhân mỉm cười, trong lòng cũng không có nhiều ý kiến.
Nàng là đương gia phu nhân, nữ nhi ruột cũng đã xuất giá, chỉ còn một tiểu nhi tử phải quan tâm, thanh danh của cô nương còn lại tốt thì gả tốt, dù sao cũng chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ xấu.
Nhưng Đại phu nhân vẫn âm thầm kinh ngạc, Tứ cô nương này ngược lại cũng có chút bản lãnh, rõ ràng đã đến tình cảnh người gặp người ghét thế mà lại dỗ được tim Lão phu nhân về.
Tam cô nương Chân Tĩnh ngồi yên lặng ở một bên, người cũng như tên, từ đầu đến cuối không nói một lời, thế nhưng ánh mắt nhìn Chân Diệu lại đặc biệt tối tăm.
Khi làm xong hết, cũng đúng lúc cháo đậu đỏ đã nhừ, nàng mang cả hai món ra ngoài.
“Tổ mẫu, ngài nếm thử xem ạ.” Chân Diệu dùng một đôi mắt vừa to lại đen trông mong nhìn Lão phu nhân, một vẻ mặt cầu khen ngợi.
Lão phu nhân bật cười, gắp một cái lên nếm thử, vị chua ngọt nhẹ nhàng khoan khoái, cùng với vị tiêu nhàn nhạt, khiến người ta mở rộng khẩu vị.
Mỗi cái bánh cuốn chỉ chừng ba tấc, cắn hai cái là đã hết.
Lão phu nhân lại gắp một cái lên, chợt nghe cái bụng không biết phấn đấu của Chân Diệu kêu lên tiếng ọt ọt. Bà không khỏi cười to, nhìn về phía Vương ma ma nói: “Nhìn nha đầu này xem, ăn trễ một miếng thôi mà bụng đã nổi giận với ta rồi.”
Vương ma ma cũng hứng thú tham gia: “Cũng khó trách Tứ cô nương nôn nóng, lão nô ngửi mùi thơm này cũng phát thèm đấy ạ.”
Chân Diệu hơi đỏ mặt, nhưng mãnh liệt gật đầu: “Vâng, ma ma nói không sai, cái bánh này quả thực quá thơm rồi.”
Bộ dạng nàng nói vô cùng nghiêm túc, lại chính đáng, nhưng lại khiến cho người ta buồn cười, thế nên nụ cười của Lão phu nhân cũng chưa từng ngừng.
Vương ma ma âm thầm kinh ngạc, ban đầu Tứ cô nương rõ ràng rất lanh lợi, sao bây giờ lại biến thành một bộ dạng ngây thơ rồi?
Bộ dạng như vậy, nói không chừng là một người có phúc khí.
“Tổ mẫu, người xem đại tẩu có thể ăn được bánh này không ạ?”
Lúc này Lão phu nhân mới nhớ tới, vội vàng phân phó nha hoàn chia bánh tráng và cháo đậu đỏ xếp trên mâm thành mấy phần đưa sang cho tất cả các phòng, còn đặc biệt dặn dò xem Ngu thị có thể ăn được hay không?
Chỉ chốc lát sau, đại nha hoàn Bạch Thược đã quay về, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười: “Hồi bẩm Lão phu nhân, Đại thiếu phu nhân đã ăn hết bánh tráng, cháo đậu đỏ cũng uống hết nửa bát, nhìn cả người lên tinh thần rất nhiều ạ.”
Lão phu nhân nghe thế thì mừng rỡ, lập tức sai Bạch Thược lấy hộp trang điểm bằng gỗ lim ra, bà lấy một chiếc vòng tay bạch ngọc thưởng cho Chân Diệu.
Chân Diệu được ăn thỏa mãn lại còn được thưởng vòng tay, nàng vô cùng vui vẻ mà trở về phòng.
Đến tịch dương, tiểu nha hoàn bẩm báo Đại gia tới.