[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 104 : Ước hẹn
Ngày đăng: 01:53 07/09/19
“Ngũ…Ngũ muội à, việc này, việc này không phải chúng ta nói làm sao cho tốt là được a?” Chân Diệu rốt cục đã mở miệng.
Lông mi Chân Băng run rẩy.
“Tưởng biểu ca huynh ấy tướng mạo xuất chúng, Ngũ muội sinh lòng hảo cảm cũng là bình thường.” Chân Diệu trấn an trước một câu, tránh cho thiếu nữ quá xấu hổ.
Quả thật thấy sắc mặt Chân Băng dễ nhìn rất nhiều.
Chân Diệu tiếp tục nói: “Chỉ là chuyện hôn nhân này, cuối cùng vẫn do cha mẹ làm chủ, sao Ngũ muội không thăm dò ý tứ của Đại Bá Nương và mẹ muội xem?”
Chân Băng khẽ cười một tiếng: “Thế nhưng dù Đại Bá Nương đồng ý, làm sao muội có thể gả người trong lòng thích Tứ tỷ đây?”
“Ta cũng không thể gả a.” Chân Diệu buông lỏng tay.
“Tứ tỷ!!!”
Bầu không khí vốn thương cảm mù mịt bỗng dưng bị quét sạch.
“Ngũ muội, muội xem đi, ta và Tưởng biểu ca căn bản là chuyện không thể nào. Bây giờ muội còn nhỏ, mỗi ngày sầu lo những điều này chỉ hại mà không lợi thôi. Hơn nữa lòng người dễ đổi, chưa trải qua quá trình chung sống dài lâu, thì những cảm tình ở mặt ngoài kia, chung quy sẽ nhạt đi theo thời gian. Không tin muội cứ thử xem?”
Vẻ mặt Chân Băng thay đổi thất thường, vẫn không cam lòng hỏi: “Vậy còn Tứ tỷ thì sao? Nếu tỷ đã suy nghĩ rõ ràng như vậy, ban đầu tại sao phải ——”
Thân thể người trốn sau bụi hoa lại càng đứng thẳng hơn.
Chân Diệu thở dài một hơi: “Ngũ muội, lần đó ở rừng trúc ta đã từng nói rồi, có lúc liều lĩnh theo đuổi điều mình muốn, không phải đều là thu hoạch, mà nhiều hơn là giáo huấn!”
Ở thời đại này, nữ tử đi ngược với thế đạo thì kết cục lúc nào cũng càng bi thảm hơn nữa.
Ngũ muội, hi vọng muội suy nghĩ rõ ràng điểm này mới tốt.
Chân Băng đứng lên: “Đa tạ Tứ tỷ, muội nghĩ muội phải trở về suy nghĩ cho thật kỹ.”
Khuỵu gối thi lễ với Chân Diệu, gọi thiếp thân nha đầu tới rồi chậm rãi rời đi.
“Cô nương, chúng ta cũng trở về đi.” Thanh Cáp đến bên cạnh Chân Diệu.
“Ừ.” Chân Diệu gật đầu.
Ở chỗ tối, một người đi ra.
“La thế tử ——” Thanh Cáp giật mình.
“Qua bên kia chờ, ta và cô nương nhà ngươi có chuyện cần nói.”
Thanh Cáp nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ: “Đi đi.”
Thanh Cáp cẩn thận đi từng bước.
“Sao La thế tử lại ở chỗ này?”
La Thiên Trình nhìn khuôn mặt sáng bóng như ngọc dưới ánh trăng, nhàn nhạt cười: “Nếu không sao ta biết được Chân Tứ cô nương cảm thấy nhận được giáo huấn chứ?”
Chân Diệu hơi mở to mắt: “La thế tử mới biết à? Còn ta thì đã biết từ cái hôm bị rơi xuống nước rồi.”
Rõ ràng hắn trêu chọc trước, nguyên chủ mới có hành động, nhưng lại muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nàng thật sự không nghĩ thấu được tâm tư khó lường của người nam nhân này.
Nhắc tới chuyện hôm đó, La Thiên Trình cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ Chân Tứ cô nương cảm thấy không nên nhận giáo huấn sao?”
Nói xong, ánh mắt vững vàng bao phủ Chân Diệu, khiến cho nàng có loại cảm giác không thể động đậy.
“Hay là, Chân Tứ cô nương cảm thấy bất cứ một con chó một con mèo nào đó kéo ta xuống nước, ta cũng muốn phải vui vẻ rước về nhà?”
Chân Diệu cũng nổi giận: “Bất cứ một con chó con mèo nào? Chẳng lẽ con chó con mèo này không phải do La thế tử kéo tới sao?”
Đột nhiên La Thiên Trình tóm lấy tay Chân Diệu, mặt trầm như nước, gằn từng chữ hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Chân Diệu nhìn chằm chằm vào ánh mắt La Thiên Trình.
Trong con ngươi như mực giấu giếm hai ngọn lửa nhỏ nóng rực.
Nhiệt liệt mà sáng ngời, cũng là làm người ta nảy sinh lửa giận.
Chân Diệu cười giễu một tiếng, không mở mắt, không nhanh không chậm thì thầm: ” Tụ tán khổ thông thông, thử hận vô cùng. Kim niên hoa thắng khứ niên hồng. Khả tích minh niên hoa canh hảo, tri dữ thùy đồng(*)?”
(*)trích từ bài Lãng đào sa
Lãng đào sa
Tác giả: Âu Dương Tu
Thể thơ: Từ phẩm
Thời kỳ: Bắc Tống
—o—
Bả tửu chúc đông phong,
Thả cộng thung dung.
Thuỳ dương tử mạch Lạc thành đông,
Tổng thị đương thời huề thủ xứ,
Du biến phương tùng.
Tụ tán khổ thông thông,
Thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,
Khả tích minh niên hoa cánh hảo,
Tri dữ thuỳ đồng.
Dịch nghĩa
Nâng chén rượu chúc gió xuân,
Cùng nhau ung dung.
Dương liễu trên bờ tía phía đông thành Lạc Dương,
Tất cả cảnh vật đều là cảnh nơi năm xưa từng nắm tay,
Dạo khắp chốn tươi tốt.
Nỗi khổ gặp gỡ, chia ly thật gấp gáp,
Mối hận này vô cùng.
Năm nay hoa hồng hơn năm ngoái,
Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa,
Nhưng biết sẽ cùng ai.
Nguồn: Thivien.net Khóe miệng La Thiên Trình co giật.
Nữ nhân này điên rồi sao, đang yên lành tự dưng đọc thơ gì chứ?
Chân Diệu đợi cả buổi, phát hiện đối phương lại không có chút phản ứng nào, không khỏi thầm hận.
Quả nhiên là kẻ bạc tình bạc nghĩa, đã đọc cả bài thơ của mình ra rồi, lại có thể lẽ thẳng khí hùng, không chút vẻ xấu hổ nào!
“Xem ra lời này của La thế tử, cũng không phải chỉ nói với một mình Chân Tứ a.” Chân Diệu lành lạnh châm chọc nói.
Cổ tay La Thiên Trình dùng sức, kéo Chân Diệu đến càng gần hơn một chút: “Lời này của ngươi, rốt cuộc có ý gì?”
“Ngươi buông ra!” Cổ tay Chân Diệu bị cầm đến phát đau, ra sức đạp hắn một cái.
La Thiên Trình không vì thế mà động đậy, thậm chí càng xích lại gần hơn một chút.
Chân Diệu đã có thể cảm giác hơi thở lạnh như bạc hà của đối phương phả lên mặt mình, nàng không khỏi đỏ mặt.
Chân Diệu đột nhiên xấu hổ khiến La Thiên Trình ngẩn người, trong lòng lại nổi lên chút cảm giác khác thường, như bị lửa đốt mà buông tay nàng ra.
“Chân Tứ cô nương, ngươi có thể nói rõ ràng hơn một chút không?” Tỉnh táo lại, La Thiên Trình cảm thấy dường như chuyện không đơn giản như suy nghĩ trước đây.
Chân Diệu thầm phỉ nhổ mình một cái.
Ngươi lại còn đỏ mặt, thế mà xấu hổ, thật là không có tiền đồ. Nam nhân tới gần thì tính là gì, coi hắn như đầu heo chẳng phải được rồi ư!
Chân Diệu làm vững tư tưởng tâm lý, nhìn về phía La Thiên Trình, cười lạnh nói: “Ta cho rằng mình đã nói đủ rõ rồi. Bài thơ kia không phải La thế tử đã từng tặng đấy sao? Hay là La thế tử tặng cho quá nhiều người nên đã quên mất rồi? Thế mà trước kia ta vẫn cứ ngu xuẩn nghĩ là thật nữa đấy!”
La Thiên Trình nhíu chặt mày: “Chân Tứ, rốt cuộc ngươi đang nói lung tung gì vậy?”
Chân Diệu tức đến mức thở hổn hển, nhấc chân đá vào bắp chân hắn một cái: “Vô sỉ!”
Nói xong quay đầu bước đi.
Chân Diệu đá một đá này không nhẹ, La Thiên Trình bị ăn đau, trên tay lập tức không chừng mực, đột nhiên dùng sức lớn hơn rất nhiều, kéo một cái như thế, cả người Chân Diệu bèn nhào vào lòng hắn.
Hai người lập tức cùng cứng đờ.
Thân thể này, hắn từng quen thuộc, dù sao đời trước cũng đã là vợ chồng vài năm.
Nhưng không biết tại sao hơi thở kia lại khác biệt.
Sự khác biệt này khiến tim La Thiên Trình đập nhanh hơn mấy lần, vội vàng đẩy Chân Diệu ra.
Có lẽ là quá lâu không chạm vào thân thể nữ nhân rồi.
La Thiên Trình yên lặng nghĩ.
Chân Diệu vẫn còn trong trạng thái đờ ra.
La Thiên Trình hít sâu một hơi, bình phục tâm tình: “Chân Tứ cô nương, ta nghĩ có lẽ có hiểu lầm gì đó trong chuyện này, nên nói rõ thì tốt hơn.”
Chân Diệu đã muốn phát điên: “La thế tử, rốt cuộc ngươi còn muốn ta nói rõ ràng thế nào? Bài thơ kia rõ ràng ngươi đã từng tặng cho ta, lá thư đó vẫn còn đặt trong hộp đồ trang sức của ta kìa!”
“Ngươi nói, ta từng viết thư cho ngươi, trên thư là bài thơ ngươi vừa đọc?” Tâm thần La Thiên Trình vô cùng chấn động.
“Làm sao? La thế tử vẫn không tin, có muốn nhìn tận mắt hay không?” Chân Diệu nổi giận nói.
“Muốn!” La Thiên Trình không chút do dự nói.
Lần này đổi lại tới Chân Diệu sững sờ.
“Làm sao? Chân Tứ cô nương không tiện sao?”
“Lá thư đó ở trong hộp đồ trang sức của ta.”
“Khi nào các ngươi trở về?”
“Ngày mai phải dâng hương, còn phải đi phóng sinh, có lẽ là ngày mốt.” Chân Diệu nói.
Vẻ mặt La Thiên Trình nghiêm trọng: “Được, tối ngày mốt ta đến tìm ngươi.”
Chân Diệu trừng hắn: “Ngươi điên à?”
“Ngươi yên tâm, sẽ không bị ai phát hiện.” Cũng không phải chưa từng đến.
Hắn nhất định phải làm cho rõ chuyện này, nếu lá thư này thật sự tồn tại, như vậy hắn phải nghĩ lại cách nhìn Chân Diệu một lần nữa rồi.
Nhìn vẻ mặt kia của La Thiên Trình. Chân Diệu lại thần kỳ hiểu hắn đang suy nghĩ gì, âm thầm liếc mắt.
Dĩ nhiên ta biết ngươi quen việc dễ làm rồi, chỉ là ta đổi chỗ rồi được không?
Nhìn bộ dạng thần sắc kiên quyết của hắn, vẫn nói: “Ta chuyển đến ở Bích Sa Thụ chỗ Lão phu nhân, Trầm Hương Uyển cho Nhị biểu tỷ muội của ta ở, Thế tử đừng nên đi thì tốt hơn.”
Đang yên đang lành, nàng cũng không muốn sau này bỗng dưng không hiểu nguyên do mà có thêm biểu tỷ hoặc biểu muội làm bạn đâu.
“Như vậy đi, nếu La thế tử phải đọc lá thư đó, ta sẽ cho nha hoàn sai người đưa sang cho người.”
La Thiên Trình lắc đầu: “Không, ta vẫn nên tự mình đến một chuyến thì hơn. Đêm đó ngươi nhớ để cửa sổ là được.”
Hắn cũng không muốn đánh động người khác để xảy ra chuyện sơ suất gì đó.
Ánh mắt Chân Diệu kỳ dị quét hắn một cái.
Thế tử, tổ mẫu ngươi có biết ngươi nhiệt tình leo tường nhảy cửa sổ như vậy không?
“Bích Sa Thụ chỉ cách nhà đông của Lão phu nhân một gian nhà chính, nếu bị người khác phát hiện ——”
“Sẽ không bị người khác phát hiện.” Giọng điệu La Thiên Trình chắc chắc nói.
Suýt chút nữa Chân Diệu đã hỏi ngược lại hắn, đêm đó Cẩm Ngôn phát hiện là cái gì đây?
Chẳng lẽ là con sáo đực à?
“La thế tử nên biết hậu quả một khi bị người ta phát hiện?.”
Cho dù là vị hôn phu, mặt mũi của nàng cũng bị vất ra khỏi kinh thành à nha?
“Ta đã nói rồi, sẽ không bị người khác phát hiện.”
Chẳng biết tại sao, Chân Diệu cảm thấy La Thiên Trình cố ý nhấn mạnh ngữ điệu ở cái chữ “người khác” kia.
Không lay chuyển được hắn, nàng đành thản nhiên nói: “Vậy thì cung kính chờ Thế tử đại giá.”
La Thiên Trình nhìn nàng một cái thật sâu: “Yên tâm, chắc chắn ta sẽ đến .”
Nếu như từ lúc vừa bắt đầu đã là một trận tính kế hiểu lầm, như thế thì có thể hắn phải thay đổi một vài thứ gì đó rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi nhanh chóng của La Thiên Trình, Chân Diệu nhấc nhấc cổ tay.
Quả nhiên bị bầm tím một mảng.
Tên khốn kiếp này, đúng là mỗi lần gặp hắn đều không có chuyệt tốt mà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lão phu nhân dẫn mọi người đi dâng hương cầu nguyện.
Quỳ gối trên bồ đoàn màu xanh ngọc, nhìn khuôn mặt trách trời thương dân của Bồ Tát dưới làn hương khói lượn lờ kia, Chân Diệu chắp tay trước ngực yên lặng cầu nguyện.
Nhất nguyện thân nhân an khang.
Nhị nguyện thiên hạ yên bình.
Tam nguyện. . . . . Tam nguyện cuộc sống tín nữ được an ổn.
Về phần hôn nhân, nàng chưa từng có yêu cầu xa vời ở cái niên đại nữ tử tam tòng tứ đức, nam tử tam thê tứ thiếp này.
Chỉ cần vị hôn phu của nàng đừng phát bệnh thần kinh mà bóp chết nàng là tốt lắm rồi.
Cuộc sống buông lỏng tự do luôn trôi qua thật nhanh, rất nhanh đã đến sáng sớm ngày thứ ba. Mọi người thu dọn xong rồi nói lời từ biệt với chủ trì.
Cửa Hoa Nhược Tự mở ra, Chân Diệu quay đầu lại nhìn một cái.
Tiểu sa di ló đầu ra nhìn nàng, sau đó chạy tới: “Nữ thí chủ, đây, đây là tạ lễ tiểu tăng cho người.”
“A?” Chân Diệu kinh ngạc, nhìn hạt châu trong lòng bàn tay nho nhỏ.
Tiểu sa di rất kiêu ngạo cầm lấy hạt châu ra hiệu bảo Chân Diệu đến xem: “Nữ thí chủ, trên Phật châu này trên có khắc kinh văn《 Diệu pháp Liên Hoa Kinh 》, người phải cất giữ cho kỹ nha.”
Chân Diệu khẽ mỉm cười: “Đa tạ Tiểu sư phụ, ta sẽ cất giữ thật kỹ.”
Tiểu sa di lại cười cười với Hàm ca nhi, gãi gãi cái đầu trọc, xoay người chạy vào.
Cửa chùa mang phong cách cổ xưa dần khép lại, trong ánh sáng xanh của ánh bình minh, mấy cỗ xe ngựa lộc cộc chầm chậm đi về phía trước, càng ngày càng cách xa ngôi chùa cổ ngàn năm.
Đoàn người về đến phủ, Đại phu nhân Tưởng thị báo cáo tình huống trong phủ hai ngày nay cho Lão phu nhân.
Chờ tất cả mọi người lui ra, mới nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, phòng lương thiếp trước kia ngài định cho Tam lão gia, người xem lúc nào có thể vào cửa ạ?”
Lão phu nhân sờ chuỗi Phật châu trên cổ tay, lắc đầu nói: “Thôi, ta suy nghĩ kỹ lại rồi, tuy muốn tìm phòng lương thiếp cho lão Tam bình tâm, nhưng thân phận lương thiếp cao, sau này sợ rằng không dễ nắm bắt sẽ trở thành mầm tai họa. Con cho gia đình đó hai mươi lượng bạc, đẩy lùi chuyện này đi, rồi mua một người tính tình tốt dung mạo đẹp, dùng nhiều ngân lượng chút cũng không sao, mấu chốt là phải hiểu chuyện, còn có thể lung lạc được lão Tam, đừng cho nó ra ngoài gây chuyện.”
“Vâng, con dâu đã biết ạ.”
Chân Diệu tìm cớ bảo A Loan mang hộp đồ trang sức của nàng đến, cả cơm tối cũng không ăn đã vội vã trở về Bích Sa Thụ.