[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 144 : Chính Tân
Ngày đăng: 01:53 07/09/19
Xoắn xuýt hai ngày, La Thiên Trình vẫn khắc cây trầm hương thành một cây trâm.
Đã đính hôn rồi, nếu hắn mà không tặng gì thì trong kinh sẽ đồn đại.
Nhưng là vừa nghĩ tới lần tuyết lở trở về đó, hộ tống Chân Nhị lão gia trở về phủ, nữ nhân kia chẳng hề tỏ ra lo lắng, trong lòng lại nghèn nghẹn cơn hờn dỗi, nên ném thẳng cây trâm đã khắc xong vào trong hộp nhỏ không nhìn nhiều nữa, đỡ phải phiền lòng.
Tháng ba mùa xuân, cả vùng đất giống như được sấm mùa xuân đánh thức trong một đêm, cây cỏ phơi phới, cành liễu nhú chồi, hoa nở rộ đón xuân đón gió, khắp nơi tràn ngập hương thơm ẩm ướt.
Hàn Chí Viễn kết thúc quan chính, ra ngoài làm Huyện lệnh Bắc Lệ.
Bắc Lệ là vùng đất lạnh khủng khiếp ở biên quan, rất ít người sẵn lòng đi làm quan ở đó, nhưng Huyện lệnh là chính Thất phẩm, đứng đầu một huyện, đối với một con cháu nhà nghèo không có bối cảnh như Hàn Chí Viễn, Tiến sĩ Nhị giáp trực tiếp ngoại phóng làm Huyện lệnh là rất hiếm.
Đại Chu không phải vương triều đoản mệnh, đã trải qua mấy đời đế vương.
Ba năm một kỳ thi mùa xuân, không biết tích lũy bao nhiêu người mới, rất nhiều người chờ chỗ trống sẽ không biết phải đợi bao lâu.
Ít nhất Hàn Chí Viễn đã biết nơi mình đến, tảng đá trong lòng cũng nhẹ bẫng.
Mẹ Hàn lại càng khiến người ta lấy làm lạ, đại phu vốn đã kết luận dữ nhiều lành ít, sau hai tháng chăm sóc ngắn ngủn thì đã có thể đứng dậy rồi.
Lại còn vô cùng hài lòng với con dâu mới.
Bà nằm ở trên giường không thể động đậy, đều là con dâu lau người, còn xoa bóp cho bà, tỉ mỉ chu đáo, dù là con gái ruột cũng không hơn được như thế.
Đến khi hai vợ chồng Hàn Chí Viễn bàn bạc, để Ôn Nhã Hàm ở kinh thành chăm sóc mẹ, thì mẹ Hàn khăng khăng theo con trai đi nhậm chức.
Nói như lời bà thì, bọn họ vốn không phải người kinh thành, con cả ở đâu thì bà theo đó.
Chẳng qua là Hàn Chí Viễn còn có một đệ đệ, từ lúc hắn đỗ Tiến sĩ, đã nhờ mối quan hệ để làm một Tiểu Lại thấp kém ở Vệ Sở, giờ chỉ có thể ở lại một mình
Khi vợ chồng Hàn Chí Viễn tới phủ Kiến An Bá từ biệt thì Ôn Nhã Hàm lặng lẽ tìm Chân Diệu. Nhờ cậy nàng sau này quan tâm người em chồng này.
Chân Diệu kinh ngạc, tiện đà đen mặt.
Nàng là con gái, con gái đấy, biểu tỷ không tìm Đại ca quan tâm người em chồng kia. Mà lại đi tìm nàng, chẳng lẽ nàng xòe bàn tay vàng (*) sáng chói mắt người sao?
[(*) cách hình dung có năng lực làm gì cũng được, làm gì cũng thành công]
Ôn Nhã Hàm vừa thấy vẻ mặt của Chân Diệu thì hiểu ngay nàng nghĩ cái gì, bản thân mình cũng cảm thấy lúng túng.
Sau khi làm vợ người, nàng cũng bớt kiên cường hơn, nhẹ giọng giải thích: “Nói đến sợ Nhị biểu muội chê cười, mẹ chồng tỷ khăng khăng theo Đại lang nhậm chức, rồi lại không yên tâm Nhị Lãng, tỷ nghĩ La thế tử nhậm chức ở Thân Vệ Quân, không cần cố ý quan tâm em chồng của tỷ, chẳng qua là ngộ nhỡ ngày nào đó em chồng tỷ gặp phải phiền phức lớn gì. Nhà tỷ ở xa ngàn dặm, cũng chỉ có thể nhờ biểu muội giúp một tay.”
Nàng cũng có thể nhờ cậy Đại biểu ca, chẳng qua đã xảy ra chuyện của Tứ muội, nên sao còn mặt mũi nói nhiều với Đại biểu ca.
Về phần huynh đệ của mình, tất nhiên đã sớm dặn dò huynh ấy rồi. Nhưng Ôn Mặc Ngôn chỉ mở cửa hàng ở kinh thành, còn phải mượn thế của phủ Kiến An Bá, nếu thật sự gặp phải phiền phức lớn thì huynh ấy cũng không thể giải quyết được.
Mà Nhị biểu muội, chung sống bao ngày nay, biết nàng hiền hậu.
Chân Diệu nghĩ người biểu tỷ này có thể có ngày hôm nay quả thật không dễ. Nàng sống tốt thì mẹ cũng vui nên gật đầu nói: “Nếu có thể giúp, tất nhiên muội sẽ hết sức.”
Nói cũng chưa nói hết, dù sao nam nữ có khác, tương lai dù thật có chuyện cần giúp đỡ, vậy cũng phải xem La Thiên Trình có bằng lòng quan tâm hay không.
Ôn Nhã Hàm mở một túi nhỏ ra. Bên trong là một chồng khăn, các màu sắc đều có mấy cái, mỗi một cái lại thêu hoa văn khác nhau, hết sức đẹp đẽ.
Phía dưới đè lên mấy cái yếm màu sắc rực rỡ.
Chân Diệu lặng lẽ run rẩy khóe miệng.
Phía dưới nữa là một đôi ngỗng trắng bọc vải lụa đỏ. Đôi ngỗng trắng này như đá mà không phải đá, như ngọc mà không phải ngọc, không biết làm từ chất liệu gì, tỏa ra mùi khá thơm, mỏ màu đỏ tươi, khiến nó trông vui mừng.
Ôn Nhã Hàm đưa tấm vải lụa đỏ đặt ngỗng trắng cho Chân Diệu: “Đây là vật Tam thúc mang về từ ngoài biển nhiều năm trước, biểu tỷ chẳng có vật tốt gì, chỉ có thể đưa vật này làm chút quà cho muội muội.”
Dù là lễ cập kê hay lễ cưới của Chân Diệu, nàng đều bỏ lỡ.
Chân Diệu cứng đờ mặt, trừng mắt nhỏ với chú ngỗng trắng, đã quên đưa tay đón.
Mặc dù chỉ là vật chết, vẫn căng thẳng toát mồ hôi lạnh.
“Nhị biểu muội muội làm sao vậy?” Phát hiện vẻ mặt Chân Diệu là lạ, Ôn Nhã Hàm hỏi.
Đây là món quà mà nàng tính toán rất lâu mới quyết định tặng.
Những đồ bằng ngọc vàng bạc kia đều là phần thưởng từ Bá phủ, không thể mang ra được, đôi ngỗng trắng này xét về cả tình cảm hay giá trị đều không tính là thiếu lễ phép.
“Ha ha, Tam biểu tỷ, đây là quà tiểu cậu tặng tỷ, giờ tiểu cậu mất rồi, tỷ giữ lại làm kỷ niệm, sao có thể cho muội được, ha ha…”
Chân Diệu chỉ biết cười ngây ngô.
Bị dọa sợ.
Ngỗng trắng gì đó, thật đáng sợ.
“Trong lòng tỷ vẫn nhớ tốt về Tam thúc, đó là kỷ niệm tốt nhất, cái này biểu muội hãy nhận lấy, đừng chê ít quà tốt rồi. Những cái khăn này thì biểu muội có thể giữ lại thưởng người.”
“Khăn đẹp thế, muội sao nỡ thưởng cho người chứ.” Chân Diệu vội vàng nhận lấy la khăn, vẫn không có can đảm tiếp xúc với ngỗng trắng.
Thấy nơi đáy mắt Ôn Nhã Hàm lóe lên tia thương cảm, Chân Diệu suýt nữa thì quỳ rồi.
Thật sự không phải là chê bai, là sợ được không!
“Tam biểu tỷ, con ngỗng trắng này là quà tiểu cậu tặng tỷ, muội thật không thể nhận được, muội còn có chiếc kính Tây Dương mà tiểu cậu tặng mà, đến lúc gì tỷ không có gì cả, trong lòng muội lại thấy không thoải mái.”
Thấy Chân Diệu vẫn từ chối, Ôn Nhã Hàm nói: “Năm đó Tam thúc tặng tỷ tổng cộng ba con vật nhỏ thế này cơ, chỗ tỷ bây giờ còn có một con nữa.”
Cái còn lại là một con rắn nhỏ rất thật.
Thế thì làm sao mà trưng ra được, không dọa biểu muội ngất xỉu mới là lạ.
“Còn có một ư, là cái gì thế?” Trái tim nhỏ của Chân Diệu đập rộn lên.
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng được cứu rồi.
“Là một con rắn nhỏ, bên biển kia thật lạ, Tam thúc nói có một nước nhỏ mà người lớn trẻ con đều coi rắn như đồ chơi, là rắn sống sờ sờ đấy!” Ôn Nhã Hàm sợ Chân Diệu sợ, nói xong nhìn nàng một cái.
Nàng là trưởng tỷ chi thứ hai, khi trong nhà khó khăn thì phải tự mình chăm năm hoa và cây cảnh các loại, nhiều lần nhìn thấy rắn.
Đã lâu rồi, mặc dù vẫn hơi ghét, nhưng không quá sợ nữa.
Biểu muội là tiểu thư Bá phủ nũng nịu, không khỏi sợ hãi.
Chỉ thấy Chân Diệu nở nụ cười như trút được gánh nặng: “Biểu tỷ, muội muốn cái con rắn nhỏ kia.”
Thấy Ôn Nhã Hàm tỏ vẻ kinh ngạc, nàng cắn răng nói: “Không biết tại sao, từ nhỏ thấy rắn, muội liền thích…”
Ôn Nhã Hàm mất hồn mất vía mà lấy lại ngỗng trắng. Sau đó lấy ra con rắn nhỏ rất thật kia.
Cho đến lúc đi khỏi, đầu óc vẫn choáng váng, nghĩ đi nghĩ lại một chuyện.
Nàng có một biểu muội thấy rắn là thích.
Biểu muội kỳ lạ như thế, ạch. Thật sự có thể thuận lợi lấy chồng sao?
Ôn Nhã Hàm vẫn lo lắng, không đợi được đến lễ cập kê của Chân Diệu thì đã theo Hàn Chí Viễn đi nhậm chức.
Ngày từ biệt, Ôn thị dẫn theo Chân Diệu và Ôn Nhã Kỳ đến ngoài cửa thùy hoa, cho đến khi không thấy bóng người mới trở về.
Trong phủ bắt đầu chuẩn bị lễ cập kê cho Chân Diệu.
Khi thỉnh an, Ôn thị rốt cục không nhịn được hỏi: “Lão phu nhân, không biết chính tân của Diệu Nhi thì ngài mời ai?”
Nhìn con dâu thứ ba, lão phu nhân hăng hái hiếm thấy, cười híp mắt nói: “Con đoán thử xem.”
Tưởng thị nhếch miệng.
Xem ra chính tân cho Diệu nha đầu ắt không bình thường.
Năm đó Chân Ninh cập kê, là lão phu nhân Viễn Uy Hầu Tôn thị cài trâm.
Vị lão phu nhân Viễn Uy Hầu Tôn thị này cũng là một nhân vật truyền kỳ trong giới phu nhân kinh thành.
Lão phu quân Viễn Uy Hầu của bà là tướng quân thường thắng nổi danh như lão Trấn quốc công, lại khăng khăng cả đời chỉ cưới một mình Tôn thị, đừng nói thiếp, đến cả thông phòng cũng không có.
Tôn thị cũng không hề thua kém, sinh ba con trai một con gái. Bởi vậy có thể thấy vợ chồng ân ái thế nào.
Về sau lão Viễn Uy Hầu đi, con trai lớn kế tục tước vị, làm Lại Bộ Thị Lang trong triều, một lang trung ngũ phẩm như Thế tử Kiến An bá không thể sánh bằng.
Nghe nói đứa cháu phong làm Thế tử kia năng lực ngoại hình đều tốt, hiện giờ cũng làm việc trong Thân Vệ Quân như Thế tử Trấn quốc công
Hầu phu nhân như Tôn thị, theo lý là không mời nổi. Đại đa số người không biết rằng, bà và Chân Thái phi vốn là chị em tốt, chính nhờ Chân Thái phi nhắc tới nên bà mới làm Chính tân cho Chân Ninh.
Thậm chí Tưởng thị không hiền hậu mà nghĩ, lão Viễn Uy Hầu cả đời chỉ theo một mình Tôn lão phu nhân. Chẳng lẽ Chân Thái phi truyền dạy cái gì?
Dù thế nào, mặc dù năm đó Chân Ninh tài danh lan xa, thân phận vẫn hơi kém, chính đến khi cập kê xong mới chính thức được thừa nhận là tiểu thư hạng nhất.
Diệu nha đầu cũng vào cung ở cùng Thái phi mấy ngày. Chẳng lẽ Thái phi lại ra mặt?
“Điều này làm sao con dâu đoán được chứ.” Ôn thị nói thật.
Khi bà còn là thiếu nữ thì còn ngây thơ hồn nhiên, chưa bao giờ là người thông minh, từ trước đến giờ đều có gì nói nấy.
Lão phu nhân cười cười, cũng không có trách cứ.
Lý thị lại lặng lẽ vò khăn.
Bàn về ngoại hình, mình không hề kém Ôn thị, bàn về xuất thân, nàng tuy là thứ nữ, nhưng dù sao nhà mẹ đẻ thế lớn, sao vẫn tốt hơn con gái nhà sa cơ thất thế.
Nói đến phu quân, phu quân của bà chắc chắn là xuất sắc nhất.
Nhưng sao lão phu nhân lại bao dung Ôn thị như vậy đây!
Chẳng lẽ bởi vì nàng sinh Trưởng Tôn?
Đích thị là như thế.
Lý thị càng nghĩ càng phiền muộn nên không khỏi xỏ xiên: “Chẳng lẽ là Chiêu Vân Trưởng công chúa sao? Ha ha, chẳng phải Diệu nha đầu ở phủ công chúa một thời gian ư, nghe nói trưởng công chúa rất thích nó đấy.”
“Làm gì có chuyện, Chiêu Vân Trưởng công chúa chưa bao giờ làm Chính Tân cho bất kỳ tiểu nương tử nào.” Ôn thị biết Lý thị đang châm chọc, cũng không khách sáo: “Lão gia chúng ta là dân thường, sao mời được Trưởng công chúa. Chờ Băng nhi, Ngọc nhi cập kê, Nhị tẩu có thể thử xem.”
Lý thị hung hăng trừng Ôn thị, quyết định rằng, nếu lão phu nhân nói để Băng nhi, Ngọc nhi làm Tán Giả, nàng nhất định phải tìm cớ khước từ, xem Ôn thị khóc làm sao!
Lão phu nhân thấy hai con dâu lại tranh cãi, nụ cười của bà dần tắt ngấm, bà vẫn nói cho Ôn thị biết: “Chính Tân của Tứ nha đầu, là Lạc phu nhân phu nhân của tế tửu Quốc Tử Giám.”
Vừa dứt lời, người cả phòng kinh ngạc.
Lạc phu nhân là ai, toàn bộ quý nữ kinh thành có ai không biết.
Nếu nói lão phu nhân Uy Viễn Hầu là người số tốt mà người người ước ao, thì Lạc phu nhân của tế tửu Quốc Tử Giám là đại tài nữ người người kính yêu.
Xảo quả hoa qua của Chân Diệu ở hội Nữ nhi trong đêm thất tịch chính là tuyệt phẩm được vị phu nhân này đánh giá.
“Điều này sao có thể?” Lý thị hỏi ra nghi vấn của mọi người.