[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 146 : Dưới cây ngọc lan
Ngày đăng: 01:53 07/09/19
Tiếng thét chói tai như tiếng giết heo của cô gái vang lên.
Chân Tu Văn cảm thấy đầu đau hơn, giơ tay lên dụi mắt.
Nha hoàn bà tử nghe tiếng vọt tới.
Thấy một cô gái quần áo xốc xếch ngã ra mặt đất, một nha hoàn xông tới hoảng sợ hô: “Ngưng Lộ, sao lại là ngươi!”
Lại trông thấy áo Chân Tu Văn cởi dở, lộ ra lồng ngực trơn bóng như ngọc thạch, thì không khỏi đỏ mặt lên, cuống quýt rời mắt.
Chân Tu Văn đứng lên, bởi vì hơi say, ngón tay cũng không linh hoạt, lại vẫn thong dong buộc lại vạt áo, sau đó lạnh lùng liếc nha hoàn trên mặt đất: “Dẫn đi giao cho phu nhân xử lý.”
“Lão gia ——” Ngưng Lộ giật mình, tỏ vẻ không thể tin được, gần như là lăn một vòng về phía Chân Tu Văn.
Chân Tu Văn nhấc chân đi qua.
Ngưng Lộ sững sờ nhìn nắm tay trống rỗng, rất lâu không phản ứng lại.
Đám nha hoàn bà tử cùng nhau kéo người ra ngoài.
Đúng lúc đụng phải tỷ muội Chân Băng đến tìm Lý thị.
Nhìn cảnh này, Chân Ngọc hếch cằm, bất mãn hỏi: “Chuyện gì mà khóc sướt mướt thế?”
“Việc này……” Nha hoàn bà tử nhìn nhau.
Chuyện như vậy, sao tiện nói với hai vị cô nương.
Thấy không ai đáp lời, Chân Ngọc lại muốn phát cáu, Chân Băng lặng lẽ lôi kéo nàng, thấp giọng nói: “Lục muội, chúng ta đi tìm nương đi đã.”
Hai người từ trước đến giờ luôn có thần giao cách cảm, Chân Băng nói như vậy, Chân Ngọc không hề nói nữa, cùng nhau đi qua.
Vào phòng thì thấy Lý thị đã xé một chiếc khăn thành sợi.
Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra mẫu thân đang phiền lòng.
Đây là tật xấu Lý thị có từ khi còn là thiếu nữ, khi quá phiền muộn thì sẽ xé khăn, nhìn chiếc khăn mới tinh biến thành một sợi vải, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Bà cũng biết đây không phải là thói quen tốt gì, sau nhớ lại thì lại đau lòng, chiếc khăn chất vải không tốt này để phòng sẵn rồi, xé ra cũng không đau lòng nữa.
Hai tỷ muội vừa hỏi thăm xong thì một nha hoàn bước vào. Thấy hai người Chân Băng đứng cạnh thì chậm chạp không mở miệng.
Lý thị trừng mắt: “Có lời gì cứ nói, học đâu ra cái tật đấy!”
Nha hoàn không dám do dự nữa, cắn răng nói: “Phu nhân. Ngưng Lộ phạm lỗi, lão gia bảo đưa đến chỗ ngài xử lý.”
“Ngưng Lộ? Nàng phạm lỗi gì?” Lý thị nhíu mày.
Ngưng Lộ này là con gái vú nuôi của bà, thường ngày được đối xử đặc biệt hơn.
Vú nuôi đã sớm nói với bà rồi, để bả xem xem có ai thích hợp thì gả nàng cho người, rồi vào phủ làm quản sự nương tử.
Chẳng qua Ngưng Lộ này là con gái của một vú già, hiện nay mới mười lăm tuổi, xem như là nha hoàn thì cũng chưa vội.
Khi còn ở nhà mẹ đẻ, Lý thị chỉ là một thứ nữ tầm thường trong đông đảo thứ nữ. Từng chịu nhiều ấm ức nên rất thân thiết với vị vú nuôi này, nên âm thầm quyết định rằng chờ lão gia trở về thì sẽ gả Ngưng Lộ cho hạ nhân đắc lực bên cạnh ông.
Trong lòng nha hoàn kia không khỏi khinh thường.
Đã nói là lão gia bảo đưa tới rồi, phu nhân lại còn chưa hiểu ra. Cứ nhất định cần nàng nói thẳng ra trước mặt hai vị cô nương sao, sau này lại ăn mắng cho mà xem.
Ngầm thở dài mới nói: “Phu nhân, Ngưng Lộ vào thư phòng của lão gia, bị lão gia đá một phát…”
Nói đến đây, Lý thị có hồ đồ nữa thì cũng đã hiểu ra, lập tức giận dữ, lạnh lùng nói: “Mang Ngưng Lộ vào đây cho ta!”
Chân Băng và Chân Ngọc lúng túng đứng một bên. Thấy Lý thị không lên tiếng thì đành đồng thanh nói: “Nương, ngài đã có việc, sáng mai chúng con lại đến hỏi thăm ngài.”
Nói xong lúng túng lui ra ngoài, gặp thoáng qua Ngưng Lộ đang bị nha hoàn bà tử ấn bả vai đẩy vào, hai tỷ muội đều buồn nôn.
Thế mà đi dụ dỗ phụ thân của các nàng. Người làm con gái là các nàng còn nghe thấy, thật sự là phiền lòng!
Hai tỷ muội vội vã ra ngoài, ở trong sân lại gặp được Chân Tu Văn ra ngoài hóng gió.
Nhìn phụ thân đại nhân đứng thẳng gác tay sau lưng, áo bị gió xuân thổi qua bay lên như muốn thuận gió trở về, hai tỷ muội đều tỏ vẻ lúng túng. Hành lễ rồi, không đợi Chân Tu Văn nói gì đã nhanh chóng lui xuống.
Chân Tu Văn giật mình, rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân, mặt không khỏi đỏ hồng, dáng dấp trời quang trăng sáng từ trước đến giờ lại nhiễm một tầng giận tái đi.
Xa xa liếc nhìn phòng chính sáng đèn một cái, xoay người xuyên qua cánh cửa bán nguyệt, đi vào vườn hoa phía sau.
Từ khi trở về Trầm Hương uyển, Chân Diệu đau đầu nhất là việc không tiện sử dụng phòng bếp nhỏ, mỗi bữa cơm đều là cơm nước phòng bếp lớn đưa tới, lâu dần, bắt đầu thèm ăn.
Cơm tối ăn lửng dạ, xách theo cái giỏ trúc nhỏ, dẫn Thanh Cáp và Tước Nhi chuẩn bị ra ngoài.
“Cô nương, tiết xuân se lạnh, đã giờ này rồi, ngài cũng đừng đi ra ngoài nữa, bị lạnh thì sao?” Bạch Thược khuyên nhủ.
Tử Tô mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế cẩm, mượn ánh đèn thêu thùa may vá, nghe vậy lại không khuyên theo.
“Ta mặc nhiều là được, rốt cuộc là mùa xuân rồi, cũng chẳng lạnh lắm.”
Thanh Cáp thì từ trước đến giờ Chân Diệu nói gì nghe nấy, không hề dị nghị, nhưng Tước Nhi thì hoạt bát hơn, cười hì hì hỏi: “Cô nương, ngài mang theo chiếc giỏ trúc nhỏ đề làm gì thế?”
Chân Diệu mím môi cười một tiếng: “Hoa Ngọc Lan nở rồi còn gì, chúng ta đi hái một giỏ.”
“Cô nương muốn cắm hoa sao?” Tước Nhi không nghĩ ra: “Buổi tối cắm, không ai nhìn thấy, đáng tiếc đây.”
“Cô nương mới không muốn cắm, nhất định là muốn ăn.” Thanh Cáp nói mà không cần nghĩ ngợi.
“Hoa Ngọc Lan có thể ăn?” Tước Nhi kinh ngạc hỏi.
Cái này, ngay cả Tử Tô cũng buông kim chỉ.
“Hoa Ngọc Lan có thể ăn?” Thanh Cáp hỏi với vẻ chất phác.
Chân Diệu nhếch miệng: “Thanh Cáp, ngươi không biết hoa Ngọc Lan có thể ăn, mà vừa rồi còn nói như vậy.”
Thanh Cáp nhức đầu: “Ta biết cô nương đi ra ngoài, nhất định là vì ăn a.”
Nhất định là vì ăn a.
Vì ăn a.
Ăn a.
A!
Chân Diệu cảm thấy cả người đều không tốt rồi.
Hít vào thở ra rồi mới nói: “Dĩ nhiên có thể, cánh hoa Ngọc Lan dùng gói bột mì rồi chiên lên, thơm lắm. Hôm nay ta hái định sáng mai đi phòng bếp nhỏ của tổ mẫu làm. Được rồi, còn chậm nữa thì trời càng tối, đi thôi.”
Vừa xoay người thì tiếng xé gió quen thuộc vang lên, Cẩm Ngôn quen đường rơi xuống bả vai Chân Diệu.
Tiểu Thiền vội vã chạy tới: “Cô nương, Thiếu Hiệp lại chạy loạn khắp nơi, hầu gái thật sự không trông chừng được nó!”
Chưa từng thấy con chim như vậy, thả trong lồng chim không được, cứ thích đáp lên người cô nương, quần áo đang đẹp đẽ cũng bị nó làm cào bẩn, cô nương cũng chẳng đau lòng.
Tiểu Thiền oán thầm, muốn mang Cẩm Ngôn đi.
Cẩm Ngôn như bị giẫm lên đuôi, xoay vụt người lại. Dùng cánh quờ vào Tiểu Thiền nhiều lần: “Thiếu hiệp, thiếu hiệp, thiếu hiệp!”
Chú sáo nhỏ sắp tức chết.
Chân Diệu nhìn nén cười.
Sợ rằng nếu Cẩm Ngôn thật sự là người, thì sẽ chỉ vào lỗ mũi Tiểu Thiền mắng: “Ngươi mới là thiếu hiệp. Cả nhà ngươi đều là thiếu hiệp!”
Đáng tiếc chỉ là một con sáo, cố lắm mới nói được mấy câu tiếng người mà thôi.
Nhìn xem lại càng buồn cười.
“Được rồi, để Cẩm Ngôn đi theo ta.”
Chân Diệu dẫn hai nha hoàn một con sáo đi vào vườn hoa.
Ở đó có mấy cây hoa ngọc lan vừa nở, còn chưa tới gần thì mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người đã phả vào mặt.
Tước Nhi xách một chiếc đèn chiếu sáng, Thanh Cáp xách giỏ, Chân Diệu ở kiễng chân lên hái hoa ngọc lan.
Hái được mấy đóa, chỗ cao với không tới rồi, thì vòng ra sau lưng cây. Sau đó đột nhiên sợ hết hồn.
Suýt nữa thì thốt lên hai chữ “Nhị bá”, Chân Diệu vội vàng che miệng lại.
Chân Tu Văn ngồi tựa vào cây, ngủ thiếp đi.
Ánh trăng trong trẻo rọi vào mặt, còn có thể thấy tia hồng hồng.
Hoa ngọc lan trắng như tuyết, tươi đẹp vô song. Có mấy cánh hoa rơi vào trường sam nguyệt sắc của người đang ngủ say, càng làm tôn lên người nọ không giống người trần.
Mùi rượu nhàn nhạt che đi hương ngọc lan quẩn quanh chóp mũi, Chân Diệu hít mũi một cái, nhìn ngây người.
Nhị bá thật là một đại mỹ nhân, muốn ôm về nhà nuôi dưỡng để ngắm nhìn làm sao bây giờ?
Phỉ nhổ ý niệm vô sỉ trong đầu mình, thấy Chân Tu Văn chưa bị đánh thức, Chân Diệu rón rén cởi áo choàng của mình đắp lên cho ông. Sau đó lùi ra sau một bước sai Tước Nhi: “Đi Phương Phỉ Uyển nói một tiếng Nhị lão gia ở chỗ này. Nhớ, đừng nói ta cũng tới, nói là ta bảo ngươi tới vườn hái hoa ngọc lan thì tự mình nhìn thấy.”
Nhị bá là bề trên, ngủ thiếp đi trong vườn, bị con cháu là nàng nhìn thấy, nếu biết rồi thì sẽ lúng túng.
“Vâng.” Tước Nhi nhẹ giọng đáp, xoay người đi khỏi.
Chân Diệu cũng vẩy vẩy bụi bặm không tồn tại trên người mình, rồi lại vô sỉ nhìn lại một cái rồi mới xoay người.
Ai ngờ Cẩm Ngôn vẫn thành thật ngồi trên bả vai Chân Diệu lại đột nhiên bay lên đỗ xuống người Chân Tu Văn, kêu to: “Mỹ nhân!”
Chân Diệu che kín mặt.
Lại mất mặt!
Đây thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn mà.
Không đúng. Nàng mới không phải thượng (*) đây!
[(*) chỉ người bề trên]
Đang ảo não thì nghe thấy một giọng nghi hoặc: “Diệu Nhi?”
Chân Tu Văn nhìn áo choàng màu xanh thêu hoa đào đỏ tươi trên người mình, rồi lại nhìn Chân Diệu đang vỗ trán, vội vàng đứng lên, ho nhẹ một tiếng che giấu lúng túng: “Sao Diệu Nhi lại ở đây?”
“Cháu tới hái hoa ngọc lan, định ngày mai chiên lên ăn.”
Nghe câu trước, Chân Tu Văn còn thầm nghĩ cô bé nhã nhặn thật đấy, nghe xong câu sau thì dấy lên hứng thú: “hoa ngọc lan còn có thể chiên lên ăn sao?”
“Hoa rau hẹ còn có thể xào ăn, sao hoa ngọc lan lại không chiên được chứ?”
Chân Tu Văn ngẩn ra.
“Nhị bá, cháu hái đủ rồi, cháu về trước đây ạ, chờ ngày mai dùng hoa ngọc lan làm cái ăn rồi sẽ mang cho ngài.” Chân Diệu cười làm lễ với Chân Tu Văn.
Sau đó mím môi: “Cẩm Ngôn, tới đây!”
Cẩm Ngôn bấu vào Chân Tu Văn không động đậy.
“Cẩm Ngôn!”
Thấy Cẩm Ngôn vẫn giả vờ không nghe thấy, Chân Diệu đen mặt đi tới, kéo cổ nó ra ngoài.
Xoạt một tiếng.
Vạt áo trước của Chân Tu Văn bị xé rách.
Chân Diệu xấu hổ trước mắt biến thành màu đen, túm Cẩm Ngôn vội vã đi khỏi.
Chân Tu Văn lại càng u mê thật lâu, mới cười khẽ một tiếng.
Không nghĩ tới cô cháu gái này của hắn, còn có một con sáo thú vị như vậy.
Nhặt lên chiếc áo choàng màu xanh rơi xuống mặt đất, nhấc chân trở về Phương Phỉ Uyển.
Là ông nghĩ sai rồi.
Lý thị làm vợ ông là chuyện không thể sửa đổi, nếu như không yêu được thì ít nhất phải cố gắng tôn trọng.
Hoa rau hẹ và hoa ngọc lan đều có ưu điểm.
Có lẽ là ông vẫn chưa phát hiện.
Nghĩ đến Lý thị, Chân Tu Văn lại hơi nhức đầu.
Ách, thật sự không phát hiện được, sau này trao đổi nhiều hơn đi.
Ôm lòng dạ này, buồn bực vốn có đã tan đi nhiều, đi về phía phòng chính.
Lý thị vốn đang trưng vẻ vui mừng ra nghênh đón, vừa nhìn thấy vạt áo bị xé rách của Chân Tu Văn, còn có áo choàng cầm trong tay thì thoáng cái sa sầm mặt.