[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 149 : Lấy chồng
Ngày đăng: 01:53 07/09/19
Edit: Vivi
Beta: Sakura
Chân Diệu nhìn quân cờ La Thiên Trình tặng, rất lâu không nói ra lời.
Bọn họ nhìn từ đâu ra rằng mình thích đánh cờ chứ!
Lười biếng vẫy tay để nha hoàn cất đi, đi trêu đùa Cẩm Ngôn thôi.
Hội hoa lê được Trưởng công chúa Chiêu Vân tổ chức đúng hạn, cũng sắp đến lúc lấy chồng, Chân Diệu nghiêm chỉnh ở viện mình thêu khăn voan đỏ, Chân Băng và Chân Ngọc nhận được thiệp sắp đi dự hội.
Ôn Nhã Kỳ nhìn thèm vô cùng, đi đi lại lại trong viện, đứng dưới một cây đào già, ngắt hoa để ở đầu ngón tay mà vuốt ve.
Chân Diệu buông kim chỉ, khẽ liếc nhìn Ôn Nhã Kỳ: “Tứ biểu muội, đừng làm nát hoa thế, tỷ còn chờ mùa hè ăn thêm mấy quả đào đấy.”
Ôn Nhã Kỳ đỏ mặt, ngượng ngùng rút tay về, sau đó đi tới cạnh Chân Diệu, liếc nhìn chiếc khăn voan đỏ đã được thêu hơn nửa, thầm nghĩ Nhị biểu tỷ thêu kém hơn Tam tỷ nhiều.
Nhớ tới Ôn Nhã Hàm theo phu quân đi ngoài ngàn dặm, Ôn Nhã Kỳ bỗng nhiên thấy đa cảm.
Người giỏi giang như Tam tỷ gả cho Tiến sĩ, mẫu thân viết thư, cảm động đến rơi nước mắt trước cô và phủ Kiến An Bá.
Nhị biểu tỷ thì sao, lại có thể chắc chắn gả vào phủ Quốc Công nhất phẩm.
Nàng nghe nói, tương lai Thế tử kế thừa tước vị, Nhị biểu tỷ chính là phu nhân cáo mệnh nhất phẩm, phu nhân toàn kinh thành đều phải đứng phía sau đấy.
Đây đúng là cùng nghề khác số.
Nghĩ đến bản thân mình, tương lai có thể lấy được người góa vợ, đã là may rồi.
Cùng phạm sai lầm, vì sao nàng lại không may mắn như nhị biểu tỷ chứ.
“Nhị biểu tỷ, hội ngắm hoa của Trưởng công chúa Chiêu Vân như thế nào?”
“Chẳng khác gì những hội ngắm hoa khác, chỉ nhiều tiểu thư khuê các hơn, còn có một số thanh niên tài tuấn mà hai vị công tử của Hàn gia mời, nhưng mà đều không gặp được.” Chân Diệu thấy Ôn Nhã Kỳ có phần không biết thân biết phận nên thản nhiên nói.
“Thế sao Nhị biểu tỷ gặp được La thế tử thế?” Ôn Nhã Kỳ vô thức hỏi lại.
Chân Diệu nhìn Ôn Nhã Kỳ một cái, mặt dày nói: “Đây không chỉ là duyên số, còn có vận may nữa, tỷ và La thế tử, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả nha. Lương duyên mới không biến thành nghiệt duyên.”
Ôn Nhã Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, thấp giọng nói: “Nhị biểu tỷ, nắng gắt quá muội thấy hơi choáng, vào nhà nghỉ ngơi đã.”
“Biểu muội đi thong thả.” Chân Diệu lại cầm kim chỉ lên.
Lục hoàng tử nói một câu rất đúng. Ai khiến ta không vui, ta liền khiến người đó không vui.
Chuyện rơi xuống nước hồi trước, bao nhiêu người lên án, nếu nàng mà là nguyên chủ, nghe xong chắc chắn sẽ ồn ào muốn chết, nếu người khác không quan tâm đến cảm nhận của nàng thì nàng không ngại thêm một đao vào vết thương của người khác.
Bệnh công chúa cũng là bệnh, phải trị.
Đảo mắt đã đến tháng tư, trời càng ngày càng nắng, khắp nơi tràn ngập màu xanh khi đậm khi nhạt. Sức sống dạt dào lan tràn khiến mặt đất khoác thêm một lớp thảm xanh ngắt.
Một ngày trước khi lấy chồng, Chân Diệu nhìn nơi mình sống một năm nay, thấy có phần xúc động.
Một khoảng trời như vậy, cũng đã chầm chậm thích nghi rồi.
Đi chầm chậm dọc theo hành lang gấp khúc một vòng, rồi lại nhớ tới Trầm Hương Uyển.
Từng cọng cây ngọn cỏ đã rất quen thuộc rồi. Mấy cây hoa đào già sắp nở, qua mấy tháng nữa sẽ kết đầy quả đào to mọng, dù chỉ dùng nước giếng đến để ướp lạnh ăn, hay làm quả đào muối, đều rất ngon.
Khụ khụ, lại nghĩ xa rồi.
Chân Diệu cố sức dứt dòng suy nghĩ khỏi cái ăn, một lần nữa đa sầu đa cảm.
Ngày mai sẽ đổi nơi rồi, không biết phủ Trấn Quốc Công có cây hoa đào già không?
“Tứ muội có ở đây không?” Nơi cửa tròn vang lên tiếng gọi.
Chân Diệu vịn cây đào quay đầu lại thì thấy Chân Hoán, Tưởng Thần, Ôn Mặc Ngôn đứng ở cửa tròn, nhìn vào bên trong.
Chân Diệu ngẩn người, nghênh đón: “Đại ca, sao các huynh tới rồi?”
Chân hoán thoạt nhìn có vẻ mặt tốt hơn nhiều so với trước kia, cười nói: “Ngày mai là ngày lành của muội muội, các huynh tới chúc mừng sớm.”
Vừa nói vừa cầm trong tay một cái hộp nhỏ đưa tới.
Chân Diệu nhận lấy. Cảm thấy rất nặng, sợ đến nỗi giật bắn mình, không phải lại một bộ cờ nữa đấy chứ?
“Đại ca tặng đồ tốt gì thế?” Chân Diệu mở hộp ra.
Nàng đã quyết định, nếu còn để nàng nhìn thấy một bộ cờ nữa thì sẽ trực tiếp thành Thiên Nữ Tán Hoa.
Có để người ta vui vẻ lấy chồng không đây!
Nhìn thấy vật trong hộp. Thở phào nhẹ nhõm.
Là một tảng đá hiếm.
“Cảm ơn Đại ca.” Chân Diệu nở nụ cười.
Tưởng Thần thấy Chân Diệu mở quà luôn thì nắm chặt cái hộp dài trong lòng, chậm chạp không mở miệng.
Chân Diệu đã nhìn tới đây.
Chạm đến ánh mắt trong trẻo kia, trái tim Tưởng Thần đột nhiên đau nhói.
“Tưởng biểu ca không nỡ ư, rốt cuộc tặng quà gì thế, mà vẫn không buông tay?” Chân Diệu cười híp mắt hỏi.
“Chúc mừng biểu muội tân hôn vui vẻ.” Tưởng Thần đặt chiếc hộp dài vào tay Chân Diệu.
Đầu ngón tay chạm nhau, lạnh như băng như tuyết.
Chân Diệu mím môi, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, bỗng nhiên cười, ôm hộp dài nói: “Không mở ra, quà Tưởng biểu ca tặng nhất định là thứ tốt, cho các huynh nhìn sẽ thèm.”
Tưởng Thần thở phào nhẹ nhõm vô cùng.
Mặc dù đồ đã tặng bị người ta nhìn thấy cũng không có gì, nhưng hắn vẫn có cảm giác nỗi lòng muốn che giấu bị phô bày trước mặt người khác.
Đưa mắt nhìn gương mặt trắng muốt như ngọc của Chân Diệu, quỷ thần xui khiến nói một câu: “Biểu muội, đường hoa mai thành Đông có một cửa hàng bánh bao tên là ‘Vương Phúc Ký’, bánh bao ngon vô cùng, sau này có cơ hội thì có thể bảo La … La thế tử dẫn muội đi nếm thử.”
Bao nhiêu ban đêm, cứ luôn nhớ tới lần vô tình gặp trên đường, nàng vén màn hiệu lên nói với người nọ: “Mua giúp ta hai bánh bao thịt!”
Rõ ràng là lời khiến người ta buồn cười, lại khắc vào lòng hắn như bị nguyền rủa.
Từ đó về sau mỗi khi rảnh rỗi thì hắn đều vô thức tìm kiếm cửa hàng bánh bao, khi nếm được bánh bao ngon ở Vương Phúc Ký thì nóng lòng muốn nói cho nàng ngay lập tức.
Nhưng ngay cả cơ hội như vậy, cũng không có.
Tựa như hôm đó, trong kiệu ngoài kiệu, chỉ cách tấm mành thật mỏng, nhưng nàng vĩnh viễn không biết rằng trừ La thế tử, hắn cũng ở đó.
Hôm nay cách nhau trong gang tấc, cách lòng người, nàng cũng vĩnh viễn không biết tấm lòng của hắn.
Chân Diệu ngẩn người rồi nhanh chóng nở nụ cười sáng rỡ: “Cảm ơn Tưởng biểu ca, có cơ hội chắc chắn đi.”
“Biểu muội, đây là quà huynh tặng muội.” Ôn Mặc Ngôn không hề phát hiện không khí giữa hai người, tháo một gói đồ rất to từ trên lưng xuống.
“Tứ biểu ca, đây, đây là cái gì?”
“Để huynh mở luôn cho muội.” Ôn Mặc Ngôn cười mở gói đồ ra.
Chân Diệu ánh mắt phát sáng.
Đây không phải nồi lẩu đồng sao!
“Biểu, biểu ca, huynh lấy từ đâu ra đấy!”
Chẳng lẽ biểu ca là đồng hương?
“Mấy năm gần đây bên phủ Hải Định thịnh hành cái này, do một thứ nữ nhà phú hộ nghiên cứu ra, bởi vì vừa tiện lợi vừa ăn ngon nên ngày càng phổ biến.”
“Thế thứ nữ đấy sao rồi?” Chân Diệu cũng không nói nên lời trong lòng mình thấp thỏm hay kích động.
Ở vương triều xa lạ này, biết có thể có người cùng đến từ một nơi như mình, buồn rầu của bạn, cô đều thấu hiểu, kiên trì của bạn đều hiểu, không có một ai lại không dậy sống trong lòng.
Ôn Mặc Ngôn lộ vẻ chán ghét: “Thứ nữ kia ấy à…… Mấy năm trước có tuyển tú còn gì. Vị thứ nữ đấy hạ độc đích tỷ, sau thì bị phát hiện, trong nhà muốn xử lý nàng, kết quả nàng ta tóc tai bù xù chạy ra đường cái, miệng gì hô ‘nàng là nữ chủ, muốn chơi cung đấu mà’ mấy cái lời chẳng hiểu ra sao, cũng chẳng biết là có ý gì, đại khái là bị kích thích, điên điên rồi.”
“Sau thì sao ạ?”
“Sau? Làm gì có sau, nữ nhân điên kia bị gia đinh đuổi theo loạn côn đánh chết ngay trên đường rồi.” Ôn Mặc Ngôn lơ đễnh nói.
Chân Diệu yên lặng cầu nguyện cho vị đồng hương kia.
Được rồi. Là nàng suy nghĩ nhiều, buồn rầu của nàng thôi thì vẫn là nàng tự hiểu thôi.
Dù vị đồng hương còn sống, chỉ sợ cũng sẽ không cùng ý nghĩ với nàng.
“Biểu muội, làm sao muội ngẩn người rồi?”
Chân Diệu hoàn hồn, nhìn Ôn Mặc Ngôn cười đến vô tư, suýt nữa thì trợn trắng mắt.
Biểu ca gì chứ, tặng nàng cái nồi làm quà tân hôn không nói, lại còn đi nói sự tích liên quan đến cái nồi này.
Nếu đẹp đẽ bùi tai thì cũng thôi, loạn côn đánh chết gì đó, thực sự thích hợp sao?
Nhưng mà cái nồi lẩu đồng này được đấy.
Chân Diệu đã nghĩ đến khi trời lạnh, để thịt dê ngoài trời cho lạnh đến không thể cứng hơn được nữa, sau đó cắt thành miếng mỏng như trang giấy. Rồi thả vào trong nồi nước canh nóng hổi, lại nhúng thêm ớt, vừng lạc, dầu mè, đã chế sẵn, mùi vị đó…
Âm thầm nuốt nước miếng, Chân Diệu cảm thấy vị biểu ca thích leo cây nhảy tường từ nhỏ này rất biết tặng đồ, nở nụ cười thật tươi: “Chờ trời lạnh, mời các huynh ăn lẩu.”
Chân Hoán đột nhiên thấy hơi lo lắng rồi.
Muội muội này của hắn đại bộ phận đều chỉ nghĩ đến ăn. Đến phủ Quốc Công, sẽ không bị trả về đấy chứ?
Xuy xuy, nghĩ bậy cái gì đấy!
Nghiêm mặt dặn dò: “Tứ muội, phủ Quốc Công không thể so với trong nhà, đến đó phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ăn ít. Hiểu chưa?”
Thận trọng từ lời nói đến việc làm, ăn ít……
Chân Diệu lẩm bẩm mười chữ này, suýt nữa thì nổi giận.
Chưa từng nghe nói “ăn ít” với “thận trọng từ lời nói đến việc làm” đi liền nhau!
Đại ca này Quốc Tử Giám, học phí hoài!
“Biểu muội, đừng nghe Đại biểu ca, thận trọng từ lời nói đến việc làm thì thận trọng từ lời nói đến việc làm đi, ăn ít ăn nhiều thì đều ở trong viện của mình, người khác nào biết. Hì hì, dù sao muội cũng đừng quên, chờ trời lạnh nhớ mời huynh ăn lẩu.”
Biểu muội rất giỏi, rõ ràng là nguyên liệu giống nhau, vào tay nàng thì đều ngon hơn rất nhiều so với người khác làm.
Hắn thích ăn lẩu nhất, nếu biểu muội làm ra, còn không biết ngon cỡ nào.
Chân Diệu rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Mặc Ngôn, nếu có cái đuôi, hận không thể vẫy một cái, rồi lại nhào tới cọ cọ.
Sao giờ mới phát hiện Tứ biểu ca hiểu ý thế chứ, nàng không muốn gả đi nữa làm sao bây giờ!
Muốn gả cho Tứ biểu ca quá, Tứ biểu ca sẽ cùng nàng nghiên cứu ăn lẩu thế nào.
La thế tử, ách, thích nhất nghiên cứu làm sao bóp chết nàng.
Đợi đã, Tứ biểu ca là biểu ca ruột thịt, hình như không thể gả!
Chân Diệu dập tắt ý niệm vô sỉ bỗng toát ra trong đầu, yên lặng thở dài.
La thế tử thì La thế tử đi, ít nhất sẽ không lo lắng sinh ra đứa ngốc.
Ngày mai, thật sự phải lấy chồng rồi.
Ba người Chân Hoán không tiện ở lâu, đứng một lát rồi đi khỏi.
Chân Diệu trở về nhà mở hộp dài ra, bên trong là một bức tranh thủy mặc.
Tranh thủy mặc dài khoảng một trượng, mỗi cây mỗi cỏ đều được tái hiện tỉ mỉ, hiển nhiên mất rất nhiều công sức.
Có một đình nghỉ mát giữa sườn núi, bóng lưng một nam tử áo trắng như ẩn như hiện, giơ tay lên như đang đối ẩm với người.
Còn người đối ẩm bị cây cột đình và cành cây che khuất, chỉ lộ một góc áo xanh, không đoán ra nam hay nữ.
Chân Diệu thở dài, cuộn tròn bức tranh lại.
Ngày hôm sau bầu trời quang đãng.
Trên đường cái vô cùng náo nhiệt.
Tứ cô nương phủ Kiến An bá, ngồi kiệu hoa đỏ thẫm trong tiếng kèn vui mừng, chậm rãi đi về phía phủ Trấn Quốc Công.