[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 158 : Lại mặt
Ngày đăng: 01:54 07/09/19
Mùi thơm nhẹ truyền đến, giống như mùi hương của hoa anh đào tươi ngon mọng nước quyện trong sắc trời tháng tư.
La Thiên Trình bất giác liền chun chun cái mũi, thầm nghĩ mùi hương quái gì đây, chẳng lẽ là do hai ngày nay hắn ăn đào nhiều quá hay sao?
Người trong lồng ngực một mực không nhúc nhích.
Trong lòng La Thiên Trình cảm thấy mềm nhũn một cái, thò tay dục vỗ vỗ cái thân thể mảnh khảnh kia, bên ngoài truyền đến một giọng nói hoảng hốt: “Thế tử, tiểu nhân đáng chết, khiến cho người và Đại nãi nãi hoảng sợ rồi.”
La Thiên Trình vội thu tay về, tỏ vẻ mặt nghiêm túc ra: “Chuyện gì xảy ra ?”
“Là có một đứa trẻ đột nhiên xông lại, cho nên xe ngừng gấp.”
“Không sao, tiếp tục đi thôi.”
Một tiếng thét to truyền đến, xe ngựa giật giật, tiếp tục đi về phía trước.
Trong xe im lặng, có thể nghe được rõ ràng tiếng âm thanh bánh xe lăn trên đường.
Chân Diệu vùi đầu trong ngực La Thiên Trình, một cử động nhỏ cũng không dám.
Đứa trẻ nào đột nhiên xuất hiện làm nàng bị đâm vào muốn chảy máu mũi àh !
Làm sao bây giờ, phu quân đại nhân của nàng không biết có thẹn quá hoá giận, ném nàng từ cửa sổ xe ra bên ngoài hay không nữa ?
Thấy Chân Diệu luôn vùi trong ngực mình bất động, trên đầu cài trâm Hồ Điệp, cánh hồ điệp bay về phía trước xe ngựa, cánh run lên một cái, khiến cho cảm xúc dâng trào lên.
La Thiên Trình lợi dụng sơ hở mà ho nhẹ một tiếng, nói: “Chân Tứ, nàng định ôm tới khi nào?”
Hắn cảm thấy vạt áo trước ướt sũng, nhíu mày, buồn cười mà hỏi thăm: “Nàng khóc cái gì?” Thanh âm trầm truyền tới Chân Diệu.
” Ta không khóc”
“Vậy nàng vẫn chưa chịu dậy?” La Thiên Trình càng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ nữ tử và nam tử thường không giống nhau, yếu ớt không nói, da mặt còn mỏng.
Nhưng bộ dạng sống chết của nàng ấy thế này mà còn không thừa nhận, không ngờ nàng lại thú vị như vậy.
“Ta cảm thấy được, ta dậy rồi, chàng có thể sẽ tức giận.”
“Chân Tứ, ta chưa bao giờ là người hay tức giận.” La Thiên Trình bất đắc dĩ mà nhìn xem người trong ngực mình.
Chân Diệu khẽ nhếch miệng.
Đừng nói giỡn nữa! Nếu chàng không hay tức giận thì ta không thích ăn đây này!
Nghĩ đến việc cũng không thể vùi đầu vào ngực người ta mãi được, Chân Diệu ngẩng đầu lên, lúng túng, xấu hổ cười cười.
Phía dưới mũi nàng đỏ ửng, La Thiên Trình lại càng hoảng sợ, nhịn không được thò tay xoa xoa.
Chân Diệu sửng sốt.
Hắn không hề tức giận, còn lau mũi cho nàng?
” Làm sao nàng lại bị như vậy?”
Chân Diệu cầm lấy chiếc khăn trắng lau. Lầm bầm nói: “Còn không phải thân thể chàng quá cứng ngắc, giống như khối sắt, cũng không biết chàng rèn luyện như thế nào nữa.”
La Thiên Trình thấy nàng như vậy, cũng không tranh cãi với nàng, cúi đầu nhìn xem, liền thấy vạt áo trước bị đỏ một mảnh, sau đó thì trợn tròn mắt.
Hắn phải mặc y phục dính máu này tới nhà cha vợ ấy ư, không biết có bị loạn côn đánh chết không nữa?
“Chân Tứ —— ”
“Ôi?” Chân Diệu tự biết đuối lý, trừng mắt nhìn.
“Nàng thật đúng là có bản lĩnh!”
Chân Diệu xấu hổ cười cười, khôi phục tỉnh táo: “Thế tử, nói với phu xe, để xe dừng ở ven đường, sau đó chờ xe ngựa của A Loan tới.”
La Thiên Trình gật đầu đồng ý, một lát sau mảnh vải của cửa xe nhấc lên.
A Loan cúi thấp đầu hỏi, không có nhìn nhiều về phía La Thiên Trình. Chỉ chờ Chân Diệu căn dặn.
“A Loan, y phục của thế tử bị bẩn rồi, ngươi đi lấy bộ mới tới đây, ” Nàng nói đến chỗ này dừng một lát, nhẹ nhàng nói, “Đừng để cho người khác thấy được.”
“Vâng.” A Loan không có hỏi nhiều, lui ra ngoài.
Nhưng mặt Chân Diệu hơi đỏ lên.
Chuyện thay y phục trên đường thật không thể nói rõ được, nếu bị người khác thấy được thì khó mà vài lời giải thích rõ được.
Không bao lâu sau A Loan quay trở lại, mang theo bộ y phục có màu sắc và hoa văn không khác biệt với bộ mà La Thiên Trình đang mặc trên người.
Đây cũng là lệ cũ rồi, thông thường khi nói đi ra ngoài, chủ nhân thường mang theo y phục cùng loại, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
La Thiên Trình thay quần áo xong thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Trước cổng chính của phủ Kiến An Bá được quét dọn rất sạch sẽ, mấy đầy tớ ăn mặc sạch đẹp ra đứng chờ tại cửa ra vào, xa xa mà đã thấy xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công, một người trong số bọn họ lập tức trở về bẩm báo.
La Thiên Trình xuống xe ngựa, đưa tay giúp Chân Diệu xuống xe.
Đầy tớ của Bá phủ thấy vậy, vẻ mặt cười hì hì, thầm nghĩ Thế tử vẫn đối xử rất tốt với cô nương nhà họ.
Hai người được mời đi tới chính sảnh của Ninh Thọ đường.
Ở bên trong chính sảnh, mọi người đã có mặt đầy đủ.
La Thiên Trình cung kính hành lễ với các trưởng bối.
Lão phu nhân âm thầm gật đầu.
Chân Diệu trước kia không biết, nhưng trở về Bá phủ nàng mới phát hiện thật sự có loại cảm giác khi quay trở về nhà, đặc biệt là đối với Lão phu nhân và Ôn thị, đã bất tri bất giác có tình cảm rồi.
Lúc thỉnh an, vành mắt cũng không nhịn được đỏ lên.
Lão phu nhân vội kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
Chân Diệu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện thấy người ngồi trong góc kia là —— Chân Tịnh.
Mấy tháng không gặp, Chân Tịnh khí sắc tốt lên rất nhiều, lông mi giãn ra, xem ra thời gian qua muội ấy sống rất tốt.
Nàng cũng đang hướng nhìn bên này, hai người ánh mắt chạm nhau, Chân Diệu cảm thấy đã có thể nghe thấy âm thanh đùng đùng của đóm lửa.
Chân Diệu thu hồi ánh mắt, sau đó phát hiện trong phòng thiếu Chân Băng, liền hỏi: “Tổ mẫu, sao không thấy Ngũ muội?”
Lão phu nhân cười: “Ngũ nha đầu có chút không được thoải mái, đang ở trong phòng nghỉ ngơi rồi.”
Chân Diệu vốn không nghĩ ngợi nhiều, nhưng trong lúc vô tình giương mắt, phát hiện Chân Ngọc hơi biến sắc.
Nàng cố ý dò la qua một tý, nhưng lão phu nhân đã nói như vậy rồi, trong phòng lại không có người khác mở miệng, thì việc này tạm thời để ở trong lòng vậy.
Nàng cùng nữ thân quyến ở trong phòng trò chuyện được vài câu thì tại phòng khách đã dọn cơm rồi.
Bởi vì đều là họ hàng thân thích cho nên nam nữ chỉ phân bàn, cũng không có tấm bình phong để ngăn che.
Chân Diệu đã quan sát thấy người ở cái bàn kia, La Thiên Trình đang lần lượt kính rượu mọi người, nàng lén đếm, đã không dưới mười chén rồi.
Lại mặt hôm nay, con rể mới là khách quý, mời rượu không thể khước từ được, La Thiên Trình một ly tiếp một ly uống xong, bộ dạng mặt không có lấy vài phần biến sắc.
Lão bá gia nhìn đứa cháu rể này càng xem càng vừa ý, nhẫn nại hạ quyết tâm: “Thiên Trình, đợi tiệc tan rồi, cháu tới chỗ ta, ta có đồ vật cho cháu.”
La Thiên Trình có chút bất ngờ,nhưng trưởng bối muốn ban thưởng đồ vật, điều này rõ ràng rất hài lòng về hắn, trong lòng rất vui, vội đứng lên nói cảm tạ.
Giọng nói của Lão bá gia rất lớn, Chân Diệu nghe thấy, cảm thấy không giống với mọi khi, liên tiếp quay đầu lại.
Ngồi bên cạnh Chân Diệu, Chân Nghiên thấy thế cười khúc khích, trêu ghẹo nói: “Tứ muội, muội nên ngồi sang bàn kia rồi.”
Chân Diệu đành phải thu hồi ánh mắt, thành thật mà dùng cơm.
Sau khi ăn xong, mới có cơ hội cùng Ôn thị, Chân Nghiên ba mẹ con cùng ngồi cùng nhau nói chuyện thân mật.
“Diệu Nhi, Thế tử đối với con như thế nào? Tại phủ Quốc Công con đã quen chưa?” Ôn thị không thể chờ đợi được hỏi.
Chân Diệu nghĩ nghĩ, gật đầu: “Thế tử đối với con rất tốt, phủ Quốc Công thức ăn cũng không tệ lắm.”
Ôn thị nghe xong đã buồn hết sức, trách mắng: “Diệu Nhi. Tương lai con phải làm chủ mẫu đương gia, không thể còn giống như lúc ở Bá phủ, cả ngày chỉ suy nghĩ đến việc ăn thôi.”
Sợ Ôn thị lại nhắc tới nhắc lui, Chân Diệu vội nói: ” Đúng, đúng, con gái hiểu rồi.”
“Tứ muội, bây giờ ở phủ Quốc Công là nhị phòng quản lý àh?”
“Ừ.”
“Vậy muội phải từ từ bắt đầu học việc quán xuyến gia đình đi, nhưng cũng đừng có gấp, đợi học được gần hết rồi thì tiếp nhận cũng không muộn, tránh khỏi bây giờ nhận lấy luống cuống tay chân phạm sai lầm, đến lúc đó lại phải trả lại.” Chân Nghiên chậm rãi nói.
Ôn thị nghe thấy cả kinh: “Nghiên Nhi, muội muội của con vừa gả đi, sao đã lại nói chuyện này.”
Ôn thị có câu nói không có tốt nói ra. Tính tình Chân Diệu hoàn toàn không giống với người quán xuyến gia đình ah.
Chân Nghiên cười nhạt một tiếng: “Tứ muội gả cho Thế tử phủ Quốc Công, nhà này sớm muộn phải quản rồi, học sớm một chút đến lúc đó mới không bị luống cuống tay chân. Nhưng phải nhớ kỹ, nếu bây giờ giao cho muội quản lý thì muội đừng tiếp nhận. Muội còn trẻ, chờ thêm hai, ba năm nữa muội có chỗ đứng vững chắc thì nói sau.”
Tốt nhất là đã có con, nếu như phủ Trấn Quốc Công có cháu trai thì thời cơ Chân Diệu tiếp nhận quán xuyến gia đình mới là hợp lẽ.
Mặc dù người đời đều nói Nhị phu nhân của phủ Trấn Quốc Công đối với La thế tử giống như con ruột, nhưng Chân Nghiên lại không hoàn toàn tin vào điều đó.
Rốt cục có phải xem như con mình hay không, thì phải xem cái quyền lực quán xuyến gia đình kia lúc nào giao vào tay Tứ muội đã.
“Nhị tỷ, muội hiểu rồi.” Chân Diệu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi, “Ngũ muội rốt cục sao rồi, sao muội cảm thấy thần sắc Lục muội có chút không bình thường ah.”
Ôn thị thở dài: “Trong cung lại muốn tuyển, trong nhà đem tên Ngũ nha đầu đi báo lên trên rồi.”
Chân Diệu đã giật mình: ” Sao Nhị bá có thể đồng ý?”
“Không đồng ý cũng không còn cách nào. Ngoài quan viên ngũ phẩm, con gái chưa lập gia đình thì ít nhất phải có một người tham tuyển.”
Chân Diệu nghe xong thở dài.
Chiêu Phong đế đã lớn tuổi rồi, cho dù được phong phi, còn phải có tiểu hoàng tử. Thời gian đã đủ gian nan rồi, huống chi những chuyện này còn rất mờ nhạt.
“Mẹ, con lại nghe nói, lần tuyển chọn này, có thể là vì mấy vị hoàng tử trưởng thành.” Chân Nghiên mở miệng nói.
“Nếu là như thế, thì phải cám ơn trời đất rồi.” Ôn thị vỗ ngực.
Bà cũng là người làm mẹ, nói một cách không bằng, làm nương nương tuy phú quý nhưng không bằng gả cho một vị hôn phu tướng mạo tương xứng còn tốt hơn.
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ gần đây của Lý thị, mặt mày hớn hở, thầm lắc đầu.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, ba mẹ con trò chuyện hơn phân nửa buổi, Chân Diệu đã phải trở về rồi.
Lão phu nhân bị Chân Diệu ngăn lại, Ôn thị lại đưa nàng đến cổng thứ hai, Chân Diệu vén màn kiệu liên tiếp vẫy tay, Ôn thị đứng ở bên trong kia vẫn không nhúc nhích.
Chân Diệu quay đầu lại, nhưng lại không nhịn được lặng lẽ vén rèm lên, chỉ thấy Ôn thị lau nước mắt.
Phủ Kiến An Bá trong tầm mắt càng ngày càng xa rồi.
Một năm ở chỗ kia , sau này nếu không phải là ngày lễ ngày tết, hoặc là có việc, bình thường thì khó được trở về đây.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc của Chân Diệu có chút sa sút.
La Thiên Trình nhìn ra, liền hắng giọng một cái nói: “Chân Tứ, hôm nay tổ phụ đưa cho ta một món quà, nàng có muốn nhìn xem không?”
Mặc dù hắn cảm thấy món quà kia không đáng tin cậy, nhưng lão bá gia lại tin rằng Chân Tứ cũng sẽ thích, lúc này lấy ra dỗ dành cho nàng vui vẻ cũng tốt, miễn là đừng mang cái bộ dạng này trở về, người khác còn tưởng rằng nàng bị ủy khuất cái gì.
“Hay, hay là thôi đi, phiền toái đấy.” trong lòng Chân Diệu không ổn dự cảm càng lớn.
“Không phiền toái, ta sẽ nói sau .” La Thiên Trình đứng dậy đi ra ngoài, chốc lát cầm một cái lồng sắt phủ vải quay lại.
“Đây là cái gì?” Chân Diệu nhìn chằm chằm vào cái lồng sắt kia, có một chút tò mò.
La Thiên Trình cầm lồng sắt giơ lên, chỉ thấy bên trong có một con ngỗng trắng béo tốt nằm vùi đầu vào cánh đang ngủ say.
Hình như là bị làm phiền, con ngỗng trắng ngẩng đầu lên, mờ mịt quơ quơ cổ, sau đó nhìn thấy Chân Diệu, vỗ cánh phành phạch đứng lên.
Chân Diệu bị dọa thiếu chút nữa là ngã, liền cầm lấy tay áo La Thiên Trình, mặt tối sầm lại nói: “La thế tử, nếu nó không đi thì ta sẽ đi, chàng chọn một trong hai!”