[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 173 : Ở chung
Ngày đăng: 01:54 07/09/19
“Điền thị, đã trễ thế này con còn qua đây có chuyện gì?” Lão phu nhân mở miệng hỏi.
Điền thị khóc không ra nước mắt.
Đã trễ thế này bà đương nhiên là muốn cáo trạng cộng thêm đòi người a.
Hiện tại không cáo trạng được, cũng chỉ còn đòi người.
“Lão phu nhân, con dâu tra được bà tử phối tuyến trong phòng châm tuyến là mẹ nuôi của nha đầu nhảy giếng, muốn gọi bà ta qua hỏi một chút, xem có thể tra ra manh mối gì không. Không ngờ người bên cạnh vợ Đại Lang cũng gọi Mã bà tử qua.”
“Nhị thẩm, bọn cháu cũng tra ra Mã bà tử và Tiểu Hồng có quan hệ đó.” Chân Diệu lộ ra nụ cười vui mừng.
Gân xanh trên trán Điền thị giật giật.
Loại biểu tình ta và ngươi có thần giao cách cảm là sao đây?
Rõ ràng nàng ta cướp người với bà, đồ nha đầu giả nhân giả nghĩa này!
Điền thị lộ ra nụ cười khó xử: “Lão phu nhân, mẹ cho con dâu phụ trách tra cứu chuyện xích đu, hiện tại đầu mối nằm trên người Mã bà tử, mẹ xem……..”
Chân Diệu lập tức lộ biểu tình thẩm kiếm lời rồi, an ủi nói: “Nhị thẩm, thẩm đừng gấp, Đại Lang là chỉ huy thiêm sự của Cẩn Lân vệ, am hiểu nhất là thẩm vấn, không chừng đợi lát nữa liền hỏi được tin tức, thẩm yên tâm đi.”
Thân thể Điền thị khẽ lắc lư, cố gắng mặt không đổi sắc.
Bà sợ chính là điều này, người giật dây là nữ nhi ruột của bà!
“Điền thị, mặt con còn có chút khó coi, là thân thể chưa khỏe hẳn sao? Nếu không thì như vậy đi, mấy ngày này để Tống thị giúp con một tay.”
Mặt Điền thị trắng bệch, có chút lung lay sắp đổ.
Không ngờ trời tối bà chạy tới một chuyến lại thành ra như vậy, hai chuyện không hoàn thành được việc nào, quyền quản gia còn bị phân đi một nửa?
Nhiều năm như vậy trừ lúc bà mang thai, Tống thị chưa từng quản gia?
Điền thị nghĩ đến một việc.
Người Hạ gia Yến Giang sắp tới!
Tức chết rồi, nếu Tống thị cũng quản gia một nửa, bà muốn đẩy cửa hôn sự kia lên tam phòng sẽ không dễ dàng như vậy.
Điền thị có xung động muốn thổ huyết.
Đây thật là tự mang đá đập chân mình mà!
“Lão phu nhân……” Miệng Điền thị nhếch lên, nhưng bây giờ không nói lên lời cự tuyệt.
Phải biết rằng bà đối với Thế tử như con ruột, là Nhị phu nhân một lòng vì phủ Quốc Công, làm sao có thể vì một chuyện quyền quản gia mà giằng co đây.
Điền thị thấy biệt khuất muốn chết. Hữu khí vô lực nói: “Đa tạ lão phu nhân thương cảm cho con dâu, chỉ là làm phiền Tam đệ muội.”
Lão phu nhân rất hài lòng cười: “Tống thị nhàn rỗi lâu như vậy, cũng nên vất vả rồi. Được rồi, đã muộn như vậy các con đều về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì sáng mai lại nói.”
Chân Chân Diệu không tiện đi lại, được Thanh Cáp cõng trên lưng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Chỉ để lại Điền thị được một nha hoàn đỡ, phía trước là một tiểu nha hoàn cầm đèn, chủ tớ ba người thất thểu bước bầu trời đầy sao về Hinh Viên.
Điền thị ngửa đầu nhìn trời đêm đen đặc, thở dài một hơi, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống thực không có cách nào vượt qua.
Trở về Hinh Viên, chính phòng chưa tắt đèn, Nhị lão gia vẫn chờ.
Thấy mặt Điền thị đen sì, tiến lại vội hỏi: “Thế nào?”
“Còn thế nào?” Điền thị cười lạnh một tiếng. Lửa giận đầy mình rốt cuộc phát ra: “Lão gia, tiếp tục như vậy nữa ta không đợi đến ngày làm Quốc Công phu nhân thì đã bị tiểu chân Chân thị chọc tức chết rồi!”
Điền thị kể lại chuyện một lần. Sau đó oán trách nói: “Lão gia, đây chính là hôn nhân trước kia ngài định xuống, hiện tại thì tốt rồi, không những không thành tai họa cho vị kia mà còn thành sao chổi của chúng ta!”
Nhị lão gia nghe xong cũng buồn bực.
Từ lúc Chân Diệu vào cửa La Thiên Trình liền thăng chức, một ít bố cục của lão ở bên ngoài trước đây vốn thuận lợi giờ như vô hình chung có cái gì đó kiềm chế, nhiều lần chuyện nhằm vào Đại lang đều không giải thích được thất bại, không ngờ người đàn bà ngu xuẩn này đến chút chuyện trong nội trạch cũng xử lý không tốt!
“Điền thị, việc nội trạch này bà cũng xử lý không tốt, còn vọng tưởng tiến đến một bước? Có cho bà ngồi vào vị trí kia thì bà ngồi ổn sao?”
Điền thị cười nhạt: “Lão gia, ngài hối hận sao? Bây giờ hối hận cũng đã muộn!”
Nhị lão gia nhìn thẳng Điền thị, sắc mặt thay đổi liên tục.
Năm đó, năm đó nếu không phải Điền thị nói với lão sao lão lại quyết định hạ thủ với con trai duy nhất của Đại ca lưu lại.
Nhưng đi một bước này lại không thể quay đầu nữa rồi!
“Nếu Đại Lang hỏi được gì từ miệng của bà tử phối tuyến bà định làm gì?” Giọng nhị lão gia trầm thấp.
Điền thị đứng lên: “Lão gia, ngài nghỉ ngơi trước đi, ta đi an bài một chút.”
Đèn trong nhà chính của Hinh Viên rốt cuộc tắt, một gian khác lại sáng đèn.
Chân Diệu về Thanh Phong đường, chờ Bạch Thược thả tóc nàng ra, La Thiên Trình mới vào.
Phất tay một cái cho bọn nha hoàn phục vụ trong phòng lui ra, Chân Diệu cười híp mắt hỏi: “Thế tử, hỏi được gì không?”
La Thiên Trình nhìn khuôn mặt tươi cười của Chân Diệu, lòng thầm nghĩ sao nàng lại không biết buồn đây?
“Mã bà tử nói là ý của Phương ma ma ở Nhị phòng.”
“Phương ma ma?” Chân Diệu nhíu mày, lộ ra thần sắc không hiểu: “Bà vú của Tam cô nương?”
La Thiên Trình kinh ngạc: “Làm sao nàng biết?”
Phải biết rằng đến hắn cũng phải cố ý hỏi mới biết Phương ma ma là bà vú của tam muội.
Tam muội chỉ là một thứ nữ, bây giờ mới sáu tuổi, sao hắn lại quan tâm người hầu hạ con bé là người nào.
Chân Diệu móc một quyển sách nhỏ cỡ bàn tay từ trong ống tay áo mở ra cho La Thiên Trình nhìn.
“Quyển sách kia có ghi lại nhiệm vụ của tức phụ quản sự, cuốn này là ghi chép đại nha hoàn và quản sự ma ma bên các vị chủ tử.”
“Nàng nhớ được?” La Thiên Trình chấn kinh.
Chân Diệu nhíu mi: “Thật khó nhớ, ta viết 10 bản lúc này mới nhớ được cuốn thứ ba. Phủ Quốc Công có quá nhiều người, chủ tử cũng nhiều.”
Nàng đã nói muốn gả cho một địa chủ là bớt lo nhất, ăn mặc không lo, nhân khẩu còn đơn giản, đoán chừng chỉ cần nhớ một quyển là đủ.
La Thiên Trình nhìn chằm chằm vào Chân Diệu, biểu tình rất nhỏ cũng khó thoát khỏi ánh mắt hắn, quỷ dị liền hiểu ý nghĩ của đối phương không khỏi chán nản.
Này, người vì nhà đông người mà bị ghét bỏ là có chuyện gì?
“Ta dùng chút thủ đoạn, Mã bà tử nói chắc là nói thật, cho nên việc này sợ rằng cứ như vậy.”
Điền thị thực sự là độc ác, xuất thủ còn muốn dùng người của tam muội.
Nghĩ tới đây khóe miệng La Thiên Trình nhếch lên.
Nhưng tam muội cũng là nữ nhi ruột thịt của Nhị thúc không phải sao?
Nhìn bộ dạng âm u của La Thiên Trình, Chân Diệu ghét bỏ thấy rõ.
Làm sao bây giờ, nàng vẫn thích Tưởng biểu ca loại mĩ thiếu niên sạch sẽ trong trẻo, hoặc là loại trích tiên mĩ niên đại thúc như Nhị bá vậy, hoàn toàn không gả cho chỗ tốt mà.
“Chân Tứ?” La Thiên Trình híp mắt lại.
Suy nghĩ lung tung lại lên chín tầng mây rồi, chỉ cảm thấy động tác của người trước mắt thực sự khiến hắn rất khó chịu.
“Hử?”
“Nghĩ gì vậy?”
“Ách, ta đang nghĩ chờ sang thu có thể mời Đại ca và Biểu ca ăn lẩu.” Chân Diệu trôi chảy trả lời, sau đó nghĩ không khí trong phòng hơi lạnh.
“Mời mấy biểu ca nàng ăn lẩu?” La Thiên Trình chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận thiêu đốt trong ngực, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.
“Aizzz, Thế tử. Ngài đi đâu vậy?”
La Thiên Trình cười lạnh một tiếng: “Đi chỗ Bế Nguyệt.”
Mời biểu ca ăn lẩu? Vậy hắn phải đi ngủ thông phòng!
Chân Diệu kinh ngạc: “Bế Nguyệt? Không phải Bế Nguyệt bi bán đi rồi sao?”
Khóe miệng La Thiên Trình giật một cái.
Nàng đều đổi thành mấy cái tên lộn xộn gì, khiến hắn đến tên thông phòng là gì cũng không biết!
“Vậy đi chỗ Lạc Nhạn đi, nàng mau ngủ.” La Thiên Trình mặt mày cau có nói.
Sắc mặt Chân Diệu bỗng thay đổi: “Không được!”
Nói liền đứng dậy muốn kéo La Thiên Trình, lại quên vết thương ở chân, vừa chạm liền đau như kim châm, không khỏi ai ui kêu một tiếng.
La Thiên Trình một bước vọt tới, khom lưng ôm lấy người, dưới đáy mắt hiện lên sự vui mừng, giọng nói không khỏi mềm hơn: “Gấp cái gì?”
Không muốn để hắn đi thì cứ nói thẳng, xem ra còn biết ghen.
La Thiên Trình đột nhiên cảm giác được tâm tình khá hơn nhiều. Nhìn người trong ngực có chút thâm ý.
Chân Diệu sợ ngã, ôm chặt cổ La Thiên Trình, thận trọng nói: “Thế tử, ừm, Lạc Nhạn vừa hết nguyệt sự , nếu ngài muốn đi đến chỗ nàng vậy thì…..”
Sắc mặt La Thiên Trình biến thành màu đen, cắn răng nghiến lợi nói: “Biết rồi, ở đây!”
Nói xong liền đặt người trong ngực lên tháp.
Chân Diệu còn ôm chặt cổ La Thiên Trình, cứ như vậy thân thể đột nhiên lơ lửng, theo bản năng hai chân lưu loát không gì sánh được vin chặt vào thắt lưng đối phương.
Thân thể La Thiên Trình cứng đờ. Trong nháy mắt mỗ nam nhân đã có một khoảng thời gian dài không chạm vào nữ nhân chân thực phản ứng tự nhiên.
Chân Diệu cảm thấy hoảng hốt không khỏi cử động, sau đó thấy hung khí phía dưới càng cứng hơn, không khỏi thấp đầu nhìn.
La Thiên Trình xấu hổ gần chết, duỗi tay che mắt Chân Diệu, sau đó đặt nàng lên giường. Liều mạng cuốn lấy tay chân nàng, bản thân cũng thuận tiện nằm xuống, chỉ là quay lưng ra, xấu hổ không nói gì.
Chân Diệu nâng má nhìn chằm chằm vào người đưa lưng về phía mình vẫn không nhúc nhích, ban đêm tĩnh tịch (vắng vẻ yên tĩnh), thở dài một hơi.
Lâu như vậy nàng cho rằng đã chữa khỏi thì ra còn phải uống thuốc!
Chân Diệu nghĩ thấy có chút ủy khuất: “Thế tử, ngài đã nói chỉ ở cùng chỗ với thê tử cưới hỏi đàng hoàng, không ngủ thông phòng, thì ra đó chỉ là khi ngài không giận ta. Ngài nhìn ta không vừa mắt, tức giận vẫn muốn đi ngủ thông phòng.”
La Thiên Trình bị giọng nói lên án của nàng đánh bại.
Vì sao nữ nhân khác đều che giấu lòng ghen tỵ đến lượt nàng lại lẽ thẳng khí hùng như vậy (có lý không gì phải sợ)?
“Nếu ta đi ngủ thì nàng định làm thế nào, không cho ta vào phòng sao?” La Thiên Trình đột nhiên muốn biết đáp án.
Chân Diệu rũ mắt: “Sẽ không, ta không phải thê tử của ngài sao, nào có đạo lý không cho ngài vào phòng.”
Có thể lại nôn lên người hắn nữa không nàng cũng mặc kệ.
Loại chuyện này không có nữ nhân nào sẽ cao hứng, nàng tuyệt đối phải là duy nhất.
Chỉ có nữ nhân cắn răng ẩn nhẫn, có nữ nhân cố phải rộng lượng mà thôi.
Về phần để ý hay không, có cao hứng hay không hoàn toàn không cần phải nói ra.
Mấu chốt nhất là người đàn ông này có quan tâm đến tâm tình ngươi không.
Chân Diệu nói thẳng, chẳng qua là cảm thấy đối phương không giữ lời mà thôi.
Trầm mặc một hồi giọng nói của La Thiên Trình lại vang lên: “Yên tâm, ta không phải người lật lọng.”
“Ừ.”
La Thiên Trình thở dài: “Nhanh lớn một chút a.”
“Ừ. Hử?” Chân Diệu kịp phản ứng, cúi đầu nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, tức giận trở mình, buồn bực nói: “Ngủ đi.”
Cuộc sống thật không có biện pháp trôi qua, dùng biện pháp của Thái phi thế nào chỉ cảm thấy chỗ đó vừa đau vừa cứng, không thấy động tĩnh gì khác!