[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 203 : Sơn động
Ngày đăng: 01:54 07/09/19
Edit: Trần Phương
Beta: Sakura
Trong sơn động, Chân Diệu kiểm tra đồ đạc.
Hai túi nước, một hộp quẹt lửa, một sợi dây thừng, một móng phi hổ, một thanh trường đao, hai cây chủy thủ, một cái cung, một bó củi, một con thỏ.
“Cẩn Minh, cái này cho chàng.” Chân Diệu đưa thanh chủy thủ đã lấy tính mạng người khác cho La Thiên Trình: “Không ngờ trong giày chàng còn một thanh chủy thủy, thảo nào lúc đó không phát hiện.”
La Thiên Trình nhíu mày: “Nga, nói như vậy, mấy khối bạc vụn của ta là nàng lấy?”
“Đúng rồi.” Chân Diệu lấy ra một cái hà bào: “Mấy khối bạc trên người chàng đều ở đây, còn không ít này.”
Gân xanh trên thái dương giật giật.
Loại thói quen thừa dịp hắn mê man lấy bạc trên người hắn đi, rốt cuộc là có ý gì?
Là nếu hắn tắt thở thì có thể trực tiếp chôn sao?
Thật không có cách nào vui nổi!
La Thiên Trình vô lực dựa người vào thạch bích, tựa tiếu phi tiếu: “Kiểu Kiểu, ta muốn ăn canh thịt thỏ, lúc trước nàng đã nói làm cho ta.”
Không có nồi niêu chén bát, thậm chí ngay cả miếng ngói bể cũng không có, hắn thật muốn nhìn xem nàng làm canh thịt thỏ như thế nào.
Chân Diệu nháy mắt mấy cái.
Phu quân đại nhân đang làm nũng với nàng?
Ừ, chỉ cần không phát bệnh thần kinh, hết thảy đều dễ nói.
Chân Diệu đứng lên, phủi bụi đất trên người.
“Kiểu Kiểu, nàng đi đâu vậy?” Thấy Chân Diệu muốn đi ra ngoài động, La Thiên Trình không nhịn được hỏi.
“Ta đi kiếm củi về, rất nhanh sẽ trở lại.” Chân Diệu không quay đầu lại, vội vã ra khỏi sơn động.
La Thiên Trình chưa kịp ngăn cản. Cũng không cách nào ngăn cản.
Hắn hôm nay cả người vô lực, chạy cũng không chạy được, không khác người sắp chết là mấy. Chỉ dựa vào tinh thần mà chống cự thôi.
Sau khi Chân Diệu rời đi, toàn bộ sơn động tựa hồ cũng tối yên lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở, thời gian như kéo dài vô hạn, gian nan, khó chịu, mỗi một khắc đều là giày vò.
La Thiên Trình chống tay lên mặt đất, ngón tay bấm vào đất vô ý thức cào lên vài đường.
Cửa động bỗng tối lại, mùi trúc nhàn nhạt truyền đến.
Chân Diệu ôm một bó củi lớn đốt, còn có mấy ống trúc to bằng cánh tay người tiến vào rồi đặt xuống, cầm hộp quẹt lửa tới bên cạnh La Thiên Trình: “Cái này dùng thế nào?”
“Để ta.”
Sức lực nhóm lửa hẳn vẫn có.
Không lâu sau một đống lửa đã cháy lên. Nhiệt độ trong sơn động tăng lên rất nhanh.
Chân Diệu mím môi nghiêm túc dùng chủy thủ khoét rỗng ống trúc.
“Kiểu Kiểu, nàng đang làm gì vậy?”
Chân Diệu tiến lại giải thích: “Đục lỗ ở đây sau đó có thể nấu thịt.”
Ống trúc to rắn chắc như vậy dùng chủy thủ rất khó rạch. Chân Diệu cũng không vội, chăm chú từ từ khoét, dường như thế giới này chỉ còn nàng và ống trúc trong tay.
La Thiên Trình nhìn nàng như vậy, cảm thấy tâm tình phá lệ tĩnh lặng, dường như tinh phong vũ huyết này là chuyện vô cùng xa xôi.
Đầu tiên là hắn và hổ dữ quần đấu, sau đó lại gặp bắn lén, kinh mã, ngã xuống nơi không rõ. Còn gặp người truy giết, tự mình mang theo gánh nặng sao nàng còn bình tĩnh được như vậy?
Nghĩ thế liền không nhịn được hỏi.
Chân Diệu không trả lời, còn đang khoét ống trúc.
“Kiểu Kiểu?”
“Được rồi!” Chân Diệu hưng phấn ngẩng đầu, còn khoe khoang cho La Thiên Trình nhìn: “Cẩn Minh, chàng xem, ta muốn chính là như vậy, lỗ hổng này chạy đến phân nửa ống trúc. Ách, chàng vừa nói chuyện với ta sao?”
La Thiên Trình bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn nói những chuyện kia, trong lòng nàng cũng không quan trọng bằng ống trúc này, có lẽ nói không quan trọng bằng bữa cơm lát nữa ăn kia.
Chân Diệu đặt ống trúc lên đống lửa.
Hai túi nước, một của nàng, chứa chưa đến một nửa nước mật ong, một cái khác lột từ trên người kẻ kia xuống, cũng không đến phân nửa.
Nàng trực tiếp rót cả hai túi nước vào ống trúc, sau đó dùng chủy thủ cắt thịt thỏ thành những miếng rất mỏng.
“Kiểu Kiểu, nước nàng mang theo đều dùng rồi, nếu ngày mai chúng ta còn không tìm được đường ra vậy phải làm sao?” La Thiên Trình bất động thanh sắc hỏi.
Có thể ăn một bữa như vậy tất nhiên hắn sẽ khôi phục năng lực, ngày mai chắc là có sức nhưng vết thương trên đùi cũng không thể một chốc một lát mà khỏi được.
“Không lâu sau chắc sẽ mưa.”
La Thiên Trình kinh ngạc nhướn mi: “Kiểu Kiểu, nàng có thể xem thiên tượng?”
Chân Diệu nghĩ một chút, vẻ mặt nghi hoặc: “Cái này không phải chuyện rất đơn giản sao?”
Răng rắc, trái tim thủy tinh của người nào đó như vỡ nát.
“Cái này thực không đơn giản!”
Quan sát thiên tượng, đây là việc của khâm thiên giám đi?
Chân Diệu cũng không nhiều lời,rất nhanh cắt phân nửa thịt thỏ thành những lát mỏng, lúc này mở ống trúc ra, vì nấu bằng ống trúc mà tản mát hương trúc nhàn nhạt.
Thả thịt vào ống trúc, thịt còn dư cắt thành từng miếng, tẩm chút muối sau đó dùng lá trúc bọc lại, dùng kiếm đào một cái hố bên cạnh đống lửa, chôn thịt thỏ đã được bọc kỹ xuống.
Vì thịt thỏ vô cùng mỏng nên rất nhanh chín, mùi thịt truyền ra.
Bụng La Thiên Trình lập tức kêu lên.
Chân Diệu dùng thanh trúc đã gọt sẵn khuấy đều, chờ canh sôi sùng sục, rắc thêm chút muối sau đó cẩn thận chuyển ống trúc xuống đất, đưa gậy trúc cho La Thiên Trình: “Có thể tự ăn không, không cần ta đút cho chàng chứ.”
“Có thể.” La Thiên Trình siết chặt gậy trúc, đến thịt còn nóng cũng nuốt xuống.
Có lẽ một ngày không ăn gì, canh thịt như vậy tuy chỉ có ít muối mùi vị cũng ngon một cách thần kỳ, nhất là hương lá trúc nhàn nhạt càng làm giảm đi vài phần ngấy.
“Kiểu Kiểu, đừng nhìn ta, nàng cũng ăn đi.”
Chân Diệu sớm đã đói đến mức ngực dính vào lưng, dạ dày một mực co rút đau đớn, nghe vậy liền gật đầu, hai người cùng ăn chàng một miếng, ta một miếng, chỉ lát sau đã ăn hết.
La Thiên Trình ngồi trên tảng đá mắt díp lại muốn ngủ.
Chân Diệu không khách khí chen vào ngực hắn, gối lên đùi, sờ sờ cái bụng mới ăn có chút no ngây người.
Đống lửa phát ra âm thanh lép bép rồi dần tắt.
Bên ngoài sắc trời lặng lẽ tối sầm, bỗng một tiếng sấm vang lên, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.
Sơn động bọn họ ở có địa thế cao, nước mưa không vào được, cửa động như giăng một màn nước.
Chân Diệu đứng lên.
La Thiên Trình chợt tỉnh, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên trời mưa.”
Nói ra thực kỳ quái, nếu người ngoài nói không lâu sau sẽ mưa hắn chỉ biết cười nhạt nhưng nàng tùy ý nói một câu hắn lại chỉ hiếu kỳ sao nàng biết. Lại chưa từng hoài nghi lời nàng.
Chân Diệu chạy ra cửa động, hứng đầy nước vào hai túi. Sau đó nhóm lửa nấu nước, lại lấy ba ống trúc khác đồng dạng hứng đầy nước.
Làm xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ nước này chí ít có thể chống đỡ được một ngày sau.
Quay đầu nhìn lại, La Thiên Trình đã ngủ.
Chân Diệu cười cười lặng lẽ sờ trán hắn rồi ngủ theo.
Ngày hôm sau tinh thần La Thiên Trình quả nhiên khôi phục rất nhiều, Chân Diệu lại lấy thảo dược đắp cho hắn.
Nghỉ ngơi trong sơn động một ngày, La Thiên Trình cuối cùng cũng có thể đi bộ nhờ người đỡ, hai người thu thập xong liền rời đi.
La Thiên Trình quay đầu lại, nhìn sơn động thật kỹ.
Sau cơn mưa, không khí phá lên tươi mát. Đường lại không tốt như vậy.
Hai người bước thấp bước cao tiến lên, còn bị ngã lăn lộn mấy vòng, toàn thân, mặt đều là bùn.
Đúng lúc một tiểu ca lên núi đốn củi đang hừ hừ hát đột nhiên phát hiện hai người không rõ diện mạo toàn thân đều là bùn, sợ đến nỗi ném văng rìu chặt củi đi, xoay người chạy.
La Thiên Trình vững vàng tiếp được rìu.
Rốt cuộc thấy con người, sắc mặt Chân Diệu vui vẻ.
La Thiên Trình cầm rìu, thần sắc lại bình tĩnh không nói lên lời.
Đã có người đuổi giết hắn, hắn khó mà nghĩ gặp người là chuyện tốt, đặc biệt khi hắn còn chưa khôi phục.
Còn chưa quyết định có nên đuổi theo không thì tiểu ca kia đã quay trở lại, cẩn thận nói: “Cái kia, các ngươi có thể trả rìu lại cho yêm (ta, từ địa phương) không?”
La Thiên Trình cúi đầu nhìn rìu trong tay.
Tiểu ca sợ quá bật khóc, giơ một con chim cút lên: “Yêm dùng cái này đổi được không? Rìu này là cha yêm cho yêm, không thể làm mất, hu hu hu…….”
La Thiên Trình đỡ trán.
Chẳng lẽ hắn bị ngăn cách quá lâu nên không hiểu được tư tưởng của người thường rồi?
Không, bọn họ chỉ bị vây ba ngày thôi mà?
Chân Diệu đoạt lấy rìu vui sướng chạy tới: “Cho ngươi.”
Tiểu ca nín khóc, mỉm cười đưa chim cú trong tay cho Chân Diệu: “Cái này cho ngươi.”
Chân Diệu cầm chim cút về, hớn hở nói: “Cẩn Minh, đợi lát nữa ăn chim cút nướng.”
La Thiên Trình cảm giác giới hạn của mình như kéo ra chút nữa.
Loại chuyện bắt rìu của người ta rồi đổi lấy chim chút thực được sao?
Tâm lý đang đấu tranh, tiểu ca đột nhiên như kịp phản ứng, vỗ đùi: “Ồ, thì ra các ngươi không phải hầu yêu?”
La Thiên Trình và Chân Diệu đồng thời ngẩn ngơ, sau đó cắn răng.
Ai mẹ nó là hầu yêu hả, cả nhà ngươi mới là!
Tiểu ca vậy mà chạy tới: “Vậy các ngươi là người đi?”
Sát khí của La Thiên Trình thả ra, Chân Diệu cản lại, miễn cường lộ gương mặt tươi cười với tiểu ca: “Tiểu ca, chuyện đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?”
Tiểu ca sợ đến nỗi liên tiếp lui về sau: “Đừng cười, vốn yêm đã xác định, ngươi cười, yêm lại bắt đầu mê mang.”
Chân Diệu xanh mặt quay đi.
Phu quân đại nhân, mau dùng sát khí của chàng diệt yêu nghiệt chẳng biết chui từ đâu ra kia đi!
“Các ngươi sao lại thành như vậy? Tiểu ca lại bắt đầu đặt câu hỏi.
“Ta bồi nương tử về nhà mẹ đẻ, trên đường gặp cường đạo, đào vong (chạy trốn để thoát chết) thì rơi xuống vách núi, may mắn không chết, liền thành như vậy. Tiểu huynh đệ, có thể cho chúng ta mượn chỗ nghỉ chân một lát không, ta và nương tử đã hai ngày không ăn gì rồi.”
La Thiên Trình lạnh lùng quan sát nửa ngày, người này còn rất trẻ, bước chân rất nặng, lòng bàn tay và ngón tay do quanh năm đốn củi mà lưu lại vết chai, cũng không phải người biết võ công.
Đương nhiên khiến hắn rất nhanh ra quyết định không phải cái này.
Có sát thủ nào lại ngu như vậy đây!
Tiểu ca là một người tốt bụng, nghe La Thiên Trình nói vậy liền dẫn hai người về thôn.
Nhà hắn ở dưới chân núi, cách nhà người khác còn một đoạn xa, dẫn hai người về không có ai thấy.
La Thiên Trình lại càng hài lòng hơn.
“Mẹ, yêm cứu hai người về.”
Một phụ nhân mặc vải thô cài trâm mận đi ra.
Phụ nhân kia là một người tốt tính, gọi hai người vào nhà, đun nước cho họ rửa mặt.
Chờ hai người thay đồ sạch sẽ đi ra, phụ nhân kia bỗng ngẩn ngơ, vô ý làm rơi bát.