[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 220 : Vào kinh
Ngày đăng: 01:55 07/09/19
Gân xanh trên thái dương La Tứ thúc nổi lên, trong mắt tràn đầy thống khổ.
Hồ thị quật cường không mở mắt.
Sau khi mẫu thân sinh nàng, nhiều năm không có con trai, thuở nhỏ nhàng được nuôi dưỡng như nam nhi, hơn mười tuổi phụ hân đã bắt đầu xem xét vị hôn phu ở rể cho nàng. Thế nhưng những người kia có thể có gì tốt?!
Có lẽ trời cao thương tiếc, năm nàng cập kê mẫu thân lại có thai, đoạn thời gian đó là thời gian nàng được sống thoải mái nhất.
Ai ngờ mẫu thân lại mất vì khó sinh, chờ lúc hết hiếu kỳ, nàng đã là gái lỡ thì mười tám tuổi rồi.
Phụ thân vội vã thu xếp hôn sự cho nàng, nhưng có lẽ là ý trời, lại khiến nàng gặp hắn.
Bộ dạng anh tuấn đó, nàng lớn từng này cũng chưa từng gặp được, mặc dù không nhớ rõ thân phận lai lịch của mình, nhưng hắn biết chữ, biết võ, cho dù không nhớ được ký ức trước kia, thì cách hắn ăn nói cũng không tầm thường.
Khi đó nàng đã biết, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua người nam nhân này, nàng sẽ không thể gặp được người tốt hơn hắn, thích hợp hơn hắn được!
Năm đó, nàng đánh cuộc một lần, thắng được một phu quân có khả năng chăm sóc nàng. Hôm nay, nàng vẫn muốn đánh cuộc một lần nữa.
Nàng không thể thỏa hiệp, lùi một bước chính là vực sâu vạn trượng, nàng và Chương ca nhi từ đó sẽ vạn kiếp bất phục.
La Tứ thúc nhắm hai mắt lại, lại mở mắt ra.
“Mai nương, ta biết, việc này thật sự quá khó khăn.”
Hồ thị lau nước mắt.
Trong mắt La Tứ thúc có áy náy, có thương yêu, có tuyệt vọng, cuối cùng chuyển thành kiên định: “Nhưng dù khó khăn hơn nữa, cuối cùng cũng phải chọn một con đường để đi. Không, không, là không có lựa chọn, ta chỉ có thể đi một con đường, là về nhà, nàng hiểu không?”
Đó là ngôi nhà dưỡng dục hắn, có phụ thân ngu dại, mẫu thân già nua, thê nhi không chỗ nương tựa. Làm sao hắn có thể buông tha cho cuộc đời và trách nhiệm của hắn.
“Như vậy, chàng muốn bỏ rơi mẹ con thiếp sao?”
La Tứ thúc lộ ra nụ cười đắng chát: “Mai nương, nàng còn chưa hiểu sao, từ thời khắc bản thân ta nhớ lại, thì đã không còn lựa chọn rồi. Bây giờ có thể lựa chọn chính là nàng theo ta về nhà, hay là ở lại.”
Hồ thị dần dần trắng mặt: “Nếu như thiếp kiên trì muốn ở lại đây, chàng sẽ mang Chương ca nhi đi? A, có phải hay không?”
La Tứ thúc cầm tay Hồ thị trấn an: “Nếu như nàng muốn Chương ca nhi. Vậy. . . . . . để thằng bé ở lại.”
Có trời mới biết quyết định này khó khăn bao nhiêu, nhưng đây là sự trừng phạt hắn phải chịu.
“Ở lại? Chàng nói thật dễ nghe, đệ đệ còn nhỏ, chàng đi rồi là muốn để người khác ăn sống nuốt tươi chúng ta hay sao?”
“Mai nương, vô luận là đi hay ở, ta nhất định sẽ trông nom tốt Hồ gia. Nếu như, nếu như nàng muốn tái giá, vậy cũng có thể nói chúng ta cùng cách rồi.”
Trong nháy mắt cả người Hồ thị lạnh như băng, máu như bị hút sạch, bờ môi run rẩy: “Lão gia, tâm người thật ác độc!”
La Tứ thúc cười thảm một tiếng: “Phải”
Hắn sẽ gặp báo ứng, nhưng chỉ cần báo ứng trên người hắn là được rồi.
Nhìn vẻ mặt La Tứ thúc, Hồ thị biết chuyện này không thể xoay chuyển, hít sâu một hơi nói: “Lão gia. Đón cha mẹ chồng và… tỷ tỷ đến đây được không? Thiếp làm bình thê của chàng.”
Trong huyện thành này của bọn họ, không phải không có việc lấy bình thê, mặc dù địa vị so sánh kém hơn vợ cả một chút, nhưng sinh con trai cũng coi như con trai trưởng.
Chỉ cần đến chỗ nàng, nàng vẫn là người quản gia Hồ phủ, cầm quyền trong tay. Nàng là bình thê cũng sẽ không thấp hơn vị kia một phần!
“Mai nương, ta vẫn chưa nói cho nàng biết. Cha của ta, là quốc công nhất đẳng, tước vị huân quý cha truyền con nối đời đời, không phải gia đình thương gia, chưa bao giờ nói đến bình thê.”
“Cái gì!” Hồ thị bỗng dưng trợn to hai mắt, “Nhất, nhất đẳng quốc công?”
La Tứ thúc cười khổ gật đầu.
Giáo dưỡng hắn được nhận, cũng không thể để hắn tiếp nhận chuyện hồ đồ như bình thê này!
Hồ thị ngây ngốc nhìn La Tứ thúc, bỗng nhiên lại che mặt khóc rống lên.
La Tứ thúc chỉ có thể nhè nhẹ vỗ về nàng.
Khóc đủ nửa canh giờ, Hồ thị ngừng lại, nở nụ cười thê lương: “Được, lão gia, thiếp đi với chàng, làm. . . . . . làm thiếp cho chàng.”
“Mai nương ——”
Giọng điệu Hồ thị vừa chuyển, quyết tuyệt nói: “Nhưng thiếp có một điều kiện.”
“Nàng nói đi.”
“Chương ca nhi, thằng bé không thể làm con vợ kế, xin chàng nói với tỷ tỷ, mang Chương ca nhi ghi tạc dưới danh nghĩa của tỷ ấy.”
Phải, hắn cho nàng lựa chọn, nhưng nàng thật sự có thể cùng cách, sau đó gả cho một lão già khó coi, còn phải lo lắng chuyện sạp hàng nát cho lão già kia sao?
Vậy Chương ca nhi của nàng phải làm sao!
Cho dù là con vợ kế, Chương ca nhi cũng là công tử phủ Quốc Công, huống chi, nàng vẫn có thể tranh thủ thay Chương ca nhi!
Hồ thị là nữ tử gia đình thương nhân, cơ hồ là bản năng, nàng bèn chọn lựa chọn có lợi nhất.
Lão gia và nữ nhân kia nhiều năm không gặp, nhất định có ngăn cách, nếu nữ nhân kia đồng ý yêu cầu này, thì từ nay về sau Chương ca nhi sẽ mang thân phận con trai trưởng, nếu không đồng ý, lão gia sẽ càng thương tiếc áy náy với mẹ con nàng hơn. Có điều đây là so sánh về lâu về dài mà thôi, nàng cũng không tin, những cao môn đại hộ kia không có chuyện ái thiếp diệt vợ!
Thứ tử và thứ nữ cũng khác, ngoại trừ không thể tập tước, gia sản tương lai vẫn sẽ được phân chia.
Nếu nàng thật sự buông tha cho những thứ này, sau này Chương ca nhi trưởng thành, cũng sẽ trách nàng.
Từ trước đến giờ Hồ thị là người quyết đoán, khi đã nghĩ thông suốt những thứ này, thì vẻ lệ khí cũng tiêu tán đi, thay bằng vẻ mặt dịu dàng buồn bã.
La Tứ thúc chậm rãi gật đầu: “Được, ta đồng ý với nàng.”
Hắn và Thích thị là vợ chồng từ trẻ, vợ chồng ân ái, nhưng những năm này cũng không phải không có chút tình nghĩa với Hồ thị, lại càng không nói ân cứu mạng năm đó.
Màn lụa rơi xuống, bóng đêm càng đậm, cuối cùng đã có một đêm yên lặng.
Ngày thứ hai, La Tứ thúc dẫn Kim gia công tử đi trà trang, bởi vì bí phương trà bánh kiểu mới kia chỉ nằm trong tay La Tứ thúc, Kim gia công tử quả nhiên muốn mời hắn cùng về thành Thanh Dương, sau đó lại cùng nhau vào kinh.
Ngày rời đi, trời cao mây nhạt, lá khô bị gió cuốn bay tán loạn.
Hồ thị đứng ở cửa lớn, mãi cho đến khi nhìn không còn thấy bóng người mới ôm Chương ca nhi quay người.
“Mẹ, cha lại phải đi ra ngoài à? Lúc nào cha về?”
Mặc dù thân thể Chương ca nhi yếu ớt, nhưng cũng thanh tú, mới ba tuổi đã nói năng rất lưu loát.
Hồ thị ôm chặt Chương ca nhi: “Rất nhanh , rất nhanh cha con sẽ tới đón chúng ta.”
Càng đi về phía kinh thành, dường như trời càng lạnh, cây cối hai bên quan đạo đã trơ trụi từ lâu, vào sáng sớm sương trắng đọng đầy cành, nếu có xe ngựa đi qua va phải cành cây buông xuống, sương sẽ tuôn rơi kín người.
Trong miệng Tam lang ngậm một cành cỏ khô, hung hăng nhổ ra, xoa xoa tay nói: “Thời gian này đúng là không cách nào qua nổi mà!”
Từ Bắc Hà đến kinh thành, lộ trình ngắn ngủi chỉ mấy ngày, thế mà hắn đi nửa tháng rồi!
Những kẻ kỳ quái kia, đều con mẹ nó từ đâu chui ra vậy chứ!
Hiện tại trên đường không người đi đường khác, đoán chừng lại nên xuất hiện rồi.
Một trận xôn xao, ven đường có mấy người lao tới, nhân thủ một thanh đao dài, giơ lên muốn chém.
“Chờ một chút!” Tam lang hét lớn một tiếng.
Đối phương dừng động tác trên tay.
Mặc dù nhân thủ mấy phe hao tổn nhiều, nhưng Tam lang lại không khiếp đảm như lần đầu bị tập kích, toét miệng nói: “Có phải đoạt quan tài hay không?”
Sau đó vỗ tay một cái, bỗng chốc phần phật dẫn người lui ra, để lộ quan tài.
Phối hợp như vậy, đối phương có phần sửng sốt, nhưng mà sau đó lại vây lại.
Cướp được quan tài mới là quan trọng nhất, trong lời dặn của chủ tử, vốn không có nói đến chuyện giết người diệt khẩu.
Xoát xoát, mấy mũi tên bay tới, bắn chết người tới gần quan tài nhanh nhất, lại một nhóm người vọt ra.
Hai phe người rất nhanh đã hỗn chiến .
Tam lang thấy quan tài không ai quản, lại ngoắt ngoắt tay: “Để cho bọn họ đánh, chúng ta đi.”
Tiếng vó ngựa đát đát càng ngày càng gần, một đội xe ngựa chạy tới.
Tam lang đề phòng nhìn một cái.
Đó là đội ngũ hơn mười người, một chiếc xe lừa có người ngồi, phía sau kéo theo hai chiếc xe lừa chở hàng, còn lại đều đi bộ.
Trong đó một nam tử cưỡi ngựa mọc đầy râu không thấy rõ chân dung, chỉ nhìn được một đôi mắt trong trẻo có thần.
“Tiểu huynh đệ có có gì cần giúp đỡ sao?”
Tam lang khoát tay: “Không có, các ngươi đi mau đi. Nếu không liên lụy đến các ngươi ta cũng mặc kệ đấy!”
Rèm chiếc xe lừa có người ngồi kia bỗng nhấc lên, một thiếu niên mi thanh mục tú vươn người ra : “Ta nói này Hồ lão gia, muốn xen vào việc của người khác, nhân thủ của ta cũng không thể cho ngươi mượn dùng a.”
“Kim công tử nói đùa, tại hạ nào có khả năng xen vào việc của người khác.”
“Vậy thì tốt, trong kinh vẫn chờ nhóm trà bánh này đấy.” Thiếu niên buông màn xe xuống lùi về.
Người phu xe đặc biệt gầy yếu, nhẹ nhàng quăng roi, xe lừa lại bắt đầu chuyển động.
Ánh mắt La Tứ thúc trong lúc lơ đãng quét qua người phu xe.
Thật không ngờ, cháu dâu lớn giả trang phu xe còn ra hình ra dáng như thế.
Sau đó lại nhìn Tam lang một cái.
Nếu không phải Đại lang nhắc nhở, hắn thật sự không nhận ra đây là Tam lang!
“Lên đường thôi.” Tam lang dẫn đầu thu hồi ánh mắt.
Tiếng xé gió truyền đến, Tam lang vô thức tránh qua bên cạnh, quay đầu nhìn lại, đúng là một cây đao lớn lăng không bay tới.
Sau đó nghe leng keng một tiếng, không biết cái gì đánh vào thân đao, cây đại đao bị đánh bay, cắm nghiêng dưới đất.
Tam lang nhìn về phía sau một cái, sắc mặt biến hóa.
Lần này người hai bên triền đấu, thế nhưng lại chênh lệch nhau xa, mấy người chiến thắng đã đuổi tới.
Tam lang âm thầm kêu khổ.
Mặc dù thoạt nhìn những người kia đã bị thương, nhưng dựa vào mấy người bọn hắn, hiển nhiên không ứng phó được .
Thấy rõ người đánh bay đại đao là người đeo túi nước bên mình, Tam lang đột nhiên nhìn về phía La Tứ thúc, sau đó cao giọng nói: “Tráng sĩ, ta là công tử phủ Trấn Quốc Công, hộ tống di thể huynh trưởng vào kinh bị kẻ xấu chặn lại, khẩn cầu tráng sĩ ra tay tương trợ, phủ Quốc Công nhất định trọng tạ.”
“Phủ Trấn Quốc Công?” Màn xe lại dắt lên, thiếu niên nhô đầu ra, “Làm sao ngươi chứng minh được?”
Mắt thấy những người kia sắp tới gần, Tam lang nóng nảy: “Chứng minh như thế nào? Dù có xem yêu bài ngươi cũng không nhận ra thật giả, nhưng chỉ cần các ngươi viện thủ, chờ đến phủ Quốc Công, đương nhiên biết lời ta không giả.”
Lúc này những người kia đã đuổi tới, thấy có thêm một đoàn ngườii thì nhìn chăm chú một cái, sau đó gật đầu, cùng nhau xông về phía quan tài.
La Tứ thúc lập tức bay vọt lên, đá liên tục mấy cái trên không trung, những người kia lập tức bị đá ngất tại chỗ.
Thiếu niên vốn đang chần chừ không hạ được quyết tâm, thấy La Tứ thúc đoạt trước, ngược lại có chút hối hận.
Phủ Quốc Công nha, nếu phụ thân biết hắn có ân với phủ Quốc Công, thì còn chẳng mừng đến điên luôn.
“Còn ngây ra đó làm gì, nhanh đi hỗ trợ!”
Phụ thân đã nói, thương nhân nhất định phải mạo hiểm , miễn là hồi báo đầy đủ.
Thiếu niên nở nụ cười.
Tam lang lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, có kẻ ngốc xông lên là được rồi.
Vội vàng hứa dùng lợi cao, mời đoàn người này hộ tống đến phủ Quốc Công.
Thiếu niên là kẻ quyết đoán, nếu đã có ý định thi ân, dứt khoát điều một xe hàng hóa lên, đặt quan tài lên xe, rồi dùng hàng hóa che dấu.
Đám người Tam lang thì giả trang thành người thương đội.
Nơi này vốn cách kinh thành rất gần, cứ như vậy mà gió êm sóng lặng vào kinh.
Đứng ở cửa phủ Trấn Quốc Công, Tam lang buồn vui khó hiểu, giọng khàn khàn quát người gác cổng: “Mở cửa nhanh, ta mang di thể Đại ca về rồi!”.