[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 345 : Xung hỉ
Ngày đăng: 01:57 07/09/19
Nhân chứng đều đủ, không cãi gì được.
Nhị Lang quỳ xuống, lưng thẳng tắp như một cây trúc xanh, nghẹn giọng nói: “Là nhi tử làm.”
Hình dáng hắn tiều tụy, áo trực chuyết màu xanh lá trúc rộng đi nhiều, có mấy phần cảm giác nhược bất thắng y (*), so ra thì Tam Lang vì thao luyện ở binh doanh mà khuôn mặt đỏ thẫm, dáng người khỏe mạnh lại có phần không tim không phổi.
(*) nhược bất thắng y: hình dung người rất gầy yêu, đến cả trọng lượng của quần áo cũng không chịu nổi.
“Nhị lang, con nói thật sao?” Giọng La Nhị lão gia cao lên, đến giờ vẫn chưa tin đứa con trai đắc ý nhất của hắn lại có thể làm ra chuyện này.
“Phải, là nhi tử làm.” Nhị lang nhắm mắt lại, sau khi mở ra, vô thức nhìn Tam lang một cái, “Tổ mẫu bệnh, trong nhà rối loạn hỗn độn, nếu lại xảy ra chuyện gì, sợ rằng tổ mẫu không chịu nổi đả kích, nên nhi tử đã nghĩ ra chủ ý này. Mà nhi tử cũng có tâm tư, Đại muội đi rồi, thân thể mẫu thân luôn không tốt, sau này thứ tử của phụ thân được sinh ra, nếu có thể ít xuất hiện trước mặt người khác, thì cũng có chỗ tốt với thân thể mẫu thân.”
Hắn nói tới đây, nhìn Điền thị một cái thật sâu, nói: “Nhi tử đã mất đi muội muội ruột thịt, không thể để mất đi mẫu thân nữa. Phụ thân muốn trách phạt, thì cứ trách phạt nhi tử đi.”
La Nhị lão gia giơ tay lên muốn đánh, Điền thị đã bổ nhào qua, chắn trước người Nhị Lang la to: “Lão gia, ông muốn đánh thì cứ đánh ta là được rồi, thân thể ta không ra gì mới khiến Nhị lang sắp thi cử trước mắt rồi mà còn bận tâm thay ta!”
Nói tới đây dừng một chút, ý hữu sở chỉ (*)mà nhắc nhở: “Lão gia, Nhị lang nói rất đúng, hiện tại người trong nhà nhiều, rối loạn lộn xộn lại gây ra chuyện gì nữa vậy phải làm thế nào cho phải đây?”
(*) ý hữu sở chỉ: lời nói hoặc hành động biểu đạt những gì ẩn sâu trong nội tâm người khác
Bà nói lời này mập mờ, nhưng La Nhị lão gia và vợ chồng Chân Diệu đều nghe rõ.
Tam lang thờ ơ lạnh nhạt nhìn Nhị lang diễn kịch. Chỉ cảm thấy như người ngoài, có loại cảm giác đang xem vở kịch hoang đường.
Chờ khi La Nhị lão gia vô thức nhìn về phía hắn, thì hắn mới giật mình hiểu ra, hóa ra đến tận lúc này rồi, Nhị ca tốt của hắn vẫn còn tính toán hắn!
Nói tổ mẫu bệnh, người trong nhà nhiều, sợ gặp chuyện không may, đây là ám chỉ với cha mẹ, sợ kẻ từ binh doanh về là hắn sẽ làm ra chuyện dèm pha mất luân lý a?
Vừa nói như vậy, La Nhị lang đã trở thành đại hiếu tử dụng tâm lương khổ rồi. Thật là chuyện cười lớn mà!
Hắn không có tiền đồ hơn nữa, khó kìm lòng hơn nữa, cũng tuyệt đối không cùng qua lại gì với nữ nhân của phụ thân nữa!
Tam lang nắm chặt quyền, rất muốn bóc lớp da mặt vô sỉ kia của Nhị lang ra, nhưng thấy vẻ mặt của cha mẹ, đột nhiên hắn cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Đây chính là cha mẹ hắn. Cho dù hắn vạch trần, chỉ sợ cũng sẽ cho rằng hắn dội nước bẩn lên người Nhị lang a?
Quả thực giả dối không dứt, không ngừng giả tạo, đợi tổ mẫu bắt đầu khỏe lại, hắn lập tức trở về binh doanh, để rồi xem cái nhà này có thể dơ bẩn thối tha đến mức nào.
Nhiệt độ dưới đáy mắt Tam lang rút đi, lại khôi phục bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt.
“Phụ thân, xin ngài trách phạt nhi tử đi.” Không biết Nhị lang lấy từ đâu ra một cây roi dài .
Chân Diệu định thần nhìn lại. Tốt nha! Cây roi dài kia được bện từ dây mây, phía trên có lá cây vẫn còn tươi lắm. Nhị lang đây là có chuẩn bị mà đến a.
La Nhị lão gia nắm roi mây, trong lòng vừa tức vừa giận Nhị lang, còn có mấy phần tư vị không rõ, nhấc rồi lại nhấc roi lên, cuối cùng không nỡ vung xuống.
Lão ném mạnh roi mây xuống đất, khóe mắt liếc qua đúng lúc nhìn tới Tam lang đang không đếm xỉa đứng đó, lập tức vô cùng tức giận, đá tới một đá, miệng mắng: “Nghịch tử, nếu không vì ngươi ——”
“Lão gia!” Điền thị hét lớn một tiếng, cắt ngang lời La Nhị lão gia suýt chút nữa thốt ra.
Tam lang nắm chặt lấy ống quần La Nhị lão gia, giọng nói bình tĩnh không sóng: “Phụ thân, cẩn thận đau lưng.”
La Nhị lão gia khom lưng muốn quơ lấy cây roi mây, rốt cục Chân Diệu nhìn không nổi mà nói: “Nhị thúc, hiện tại chính là Nhị lang phạm sai a, có phải ngài đánh sai rồi hay không? Hay là vì họ là song sinh nên nhận nhầm rồi?”
La Thiên Trình nhìn Chân Diệu một cái, có phần bất đắc dĩ, lại có chút tức giận.
Nàng quan tâm đến Tam lang chết sống như vậy từ lúc nào vậy chứ?
Đáy mắt Tam lang hiện lên sự kinh ngạc, biểu tình hoãn lại.
La Nhị lão gia giận sắc mặt xanh mét: “Đại lang, đây là trường hợp gì, nào có phần cho vợ cháu nói chuyện!”
“Nhị thúc, vô luận là trường hợp nào, nàng là thê tử của ta, thì đều có phần nói.” La Thiên Trình đột nhiên giận tái mặt.
Khí thế đột nhiên bộc phát, khiến La Nhị lão gia lùi về sau hai bước.
Chân Diệu nhíu mày, lưng thẳng tắp, khẽ cười nói: “Nhị thúc, về công, ta là Huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, về tư, ta là Thế tử phu nhân phủ Quốc Công, Quốc Công phu nhân tương lai, mặc dù cháu dâu vẫn kính ngài là trưởng bối, nhưng bất luận là trường hợp nào, hẳn đều phải có phần cháu dâu nói chuyện.”
Nói xong, quét Nhị lang một cái, nói tiếp: “Bất luận Nhị lang có lý do gì. Trước hắn thu mua đạo sĩ yêu ngôn hoặc chúng, sau lại có ý đồ vu oan Hồ di nương, chẳng những liên lụy người vô tội như Tứ thẩm và Yên Nương, càng quan trọng hơn là nếu thật sự tin tưởng lời hắn nói, thật sự chờ thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày, vậy chẳng phải làm chậm trễ bệnh tình của tổ mẫu ư? Nhị thúc, Nhị thẩm, không thể vì Nhị lang vì tốt cho ai trong hai người mà vô thanh vô tức che dấu chuyện này đi được, càng đừng nhắc đến ngài lại quay ngược lại đánh Tam lang. Điều này càng khiến cháu dâu hoang mang, chẳng lẽ trong đó còn có chuyện gì của Tam lang hay sao?”
Dù La Nhị lão gia có tức giận Tam lang, cũng không thể vạch trần sự việc ra được. Chuyện bê bối như vậy vừa ra, toàn bộ Nhị phòng đều không thể ngẩng đầu lên.
Chân Diệu nói hùng hổ dọa người, nhưng câu nào cũng có lý, lão không thể không hỏi một câu: “Đại lang, vậy cháu xem xử lý Nhị lang như thế nào đi, chuyện này ta mặc kệ.”
Nhị lang trước mắt sắp tham gia thi hương, hắn không tin Đại lang thật sự dám hủy tiền đồ của Nhị lang. Nếu như vậy, Lão phu nhân cũng không cho phép. Chẳng lẽ Đại lang dám để Lão phu nhân chịu đả kích này?
La Thiên Trình quả thật như suy nghĩ của La Nhị lão gia, nhàn nhạt cười nói: “Làm rõ chuyện này là được rồi. Về phần Nhị lang, đệ ấy sắp phải tham gia thi cử, bất luận có xử trí gì thì chờ đệ ấy thi xong rồi nói.”
Nhị lang cúi mắt mỉm cười. Thi xong?
Chỉ cần hắn đỗ Cử nhân, còn phải tham gia thi hội năm sau. Có thể phạt hắn thế nào đây?
Nếu năm sau thi hội lại đỗ, ha ha, đến lúc đó còn ai nhớ xử phạt hắn?
Nếu thi không đỗ ——
Vậy thì đúng là chuyện cười, nếu cả niềm tin thi đỗ Cử nhân hắn cũng không có, thì dựa vào cái gì nổi lên ý định tranh chấp với Đại ca?
Trò cười này cứ thế mà hạ màn. Đạo sĩ và hạ nhân phạm tội, phải xử trí thì xử trí, phải đuổi thì đuổi, nhưng bệnh tình của Lão phu nhân vẫn chưa ngừng.
Chân Diệu nhấc chân đi đến Di An Đường, bị La Thiên Trình kéo tay: “Chúng ta cùng đi chứ.”
Nàng vô thức rút về tay, khẽ gật đầu một cái.
Hai người sóng vai đi về phía trước, thấy nàng không nói một lời, trong lòng La Thiên Trình cũng không chịu nổi.
Nàng ghét thủ đoạn của hắn ác độc sao? Nếu sau này có một ngày, nàng biết chuyện ba phụ tử Nhị thúc vì Yên Nương mà bất hòa là do một tay hắn sắp đặt thiết kế, thì sẽ nhìn hắn thế nào đây?
La Thiên Trình cười khổ trong lòng.
Giữa phu thê, nói muốn thẳng thắn với nhau, nhưng có một số chuyện thì như lở loét thối rữa trong lòng, cuối cùng vẫn là không muốn nhìn.
Trong lòng hắn ẩn giấu sầu lo, cũng trầm mặc.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người yên lặng đi về phía trước, chỉ nghe được tiếng ve kêu không ngừng trên cây, càng khiến người ta bực bội nóng nảy.
“Các ngươi đi bắt hết ve trên cây lại cho ta!” La Thiên Trình phân phó hạ nhân đi theo phía sau.
Đuổi người đi rồi, hắn lại nắm chặt lấy tay Chân Diệu, không để nàng giãy ra, thấp giọng nói: “Kiểu Kiểu, nàng đang trốn tránh gì?”
Chân Diệu nâng mắt, chạm đến con ngươi có chút thâm trầm của hắn, thở dài nói: “Ta không trốn, chỉ hơi sợ.”
“Nàng sợ ta?” Trong lòng La Thiên Trình như bị ong vò vẽ chích một cái, đau như khoan tim.
Hắn có chút tức giận, có chút uất ức, nhưng đối mặt với Chân Diệu, vẫn thu lại lệ khí đầy người, cười khổ nói: “Kiểu Kiểu, nàng sợ ta cái gì chứ. Chẳng lẽ nàng không biết nếu như trên đời này có một người ta không muốn tổn thương nhất, thì đó chính là nàng.”
Chân Diệu không nhìn hắn, ánh mắt hướng về phía xa xa.
Trong hồ, lá xanh phủ đầy, từng nhánh sen duyên dáng yêu kiều như thiếu nữ cười e lệ dưới ánh mặt trời.
Có cá chép đỏ nhảy lên lại lặn xuống, tóe lên vô số bọt nước, sóng nước lấy đó làm tâm dập dềnh từng vòng, đẩy lá sen trôi ra phía ngoài, như thiếu nữ xoay tròn nhẹ nhàng, khiến chiếc váy màu ngọc bích lượn vòng theo.
Nàng thu hồi ánh mắt, làn da nàng dưới ánh mặt trời có phần trong suốt, dừng trên người La Thiên Trình: “Cẩn Minh, không phải ta sợ chàng tổn thương ta, mà ta sợ cuối cùng chàng biến thành người đến cả mình cũng không nhận ra.”
“Kiểu Kiểu, ta vẫn luôn rõ mình đang làm gì.” Giọng La Thiên Trình có phần quạnh quẽ.
“Vậy thì tốt rồi.” Chân Diệu cười cười.
Nàng đang suy nghĩ, thật ra nàng cũng không thẳng thắn như vậy. Nàng nói không sợ hắn tổn thương nàng, nhưng nửa đêm tỉnh mộng lại không nhịn được nghĩ, nếu đạo sĩ kia thật sự là người tu đạo thành công, nói dùng con nàng để đổi mạng Lão phu nhân, dưới tính huống có thể giấu diếm Lão phu nhân, thì rốt cuộc hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Nàng biết chuyện này không có nếu như, nhưng bất kỳ ai, phàm là nữ nhân lại cứ thích hỏi nếu như đấy? Càng huống chi hắn đã có sự lựa chọn trước đó.
Yêu nhau dễ gần nhau khó, trước đây Chân Diệu chỉ nói lời này có hơi già mồm cãi láo, nhưng giờ phút này, mới xem như có vài phần ngầm hiểu rồi.
Bệnh của Lão phu nhân lúc tốt lúc xấu, mời thái y như dây chuyền, vẫn không có một ai có thể diệu thủ hồi xuân, mắt thấy sắp đến cuối tháng bảy, bầu không khí phủ Trấn Quốc Công càng thêm âm u.
Một ngày kia, em dâu Phùng thị nhà mẹ đẻ của Điền thị đến nhà, nghe nàng nói rõ ý đến đây, Điền thị thất thanh nói: “Cái gì, đệ muội, muội nói muốn Tuyết tỷ nhi xung hỉ cho Lão phu nhân, gả vào sớm?”
Việc xung hỉ này, gia đình bình thường sẽ không bằng lòng, gia đình xung hỉ không thành ngược lại sẽ trách tân nương xui xẻo cũng không phải ít, vả lại, cho dù thành, xung hỉ thường đều là gả gấp vào, quá tủi thân cho nữ nhi nhà mình, sau này cũng sợ bị thế nhân xem nhẹ.
Mặc dù Điền thị sợ Lão phu nhân cứ như vậy mà đi, nhưng cũng chưa từng nghĩ mở miệng với nhà mẹ đẻ.
Trong đáy lòng Phùng thị dĩ nhiên không tình nguyện, nhưng bà là người có chủ kiến, nghe nói Lão phu nhân quý phủ bệnh, ngộ nhỡ cứ thếmà đi, trong ba năm cũng không được gả lấy, chờ qua ba năm, ai biết là hoàn cảnh gì? Vạn nhất đến lúc Tam lang đã có tiền đồ, mà Điền gia càng xuống dốc, thì cũng có khả năng chuyện hôn nhân này thất bại.
Nếu tới xuân cũng phải lấy chồng, còn không bằng thừa dịp gả vào bây giờ, vì Lão phu nhân, người trong phủ này cũng sẽ không bạc đãi Tuyết nhi.
Còn có một điều Phùng thị không muốn nghĩ sâu, vì là xung hỉ gả gấp, đồ cưới mỏng một chút cũng có thể bỏ qua được.
Nghe Phùng thị thành tâm nói, quả nhiên thái độ của Điền thị càng tốt, sau khi thương lượng với La Nhị lão gia, bèn phái người đi gọi Tam lang.