[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 363 : Vây Ngụy Cứu Triệu
Ngày đăng: 01:57 07/09/19
Edit: Thu HằngBeta: SakuraĐánh nhau ngoài đường cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng người bị đánh là An Quận Vương thì lại là chuyện khác.
An Quận Vương là ai nào? Tổ phụ của hắn từ bỏ ngôi vị hoàng đế, tiện nghi cho một chi bên phía Chiêu Phong đế.
Hoàng thân quốc thích nhiều như vậy, Chiêu Phong đế đối với ai cũng có thể ra oai, duy chỉ có An Quận Vương, bất kể bên trong nghĩ thế nào nhưng bên ngoài đều nhất nhất dung túng.
Ông cũng không muốn trên lưng mang danh bất nghĩa, đuổi tận giết tuyệt.
“Cậu út, sao cậu không nhịn đi, lại cùng An Quận Vương đánh nhau?” Đứng ngoài phòng giam, Chân Diệu than thở.
Ôn tam cữu xoa tay, than thở “Còn không phải do thói quen sao, ở bên Tây Dương, phụ nhân có chồng còn được hoan nghênh hơn cả thiếu nữ, ta một năm nhận được không mười lần thì cũng tám lần khiêu chiến quyết đấu, càng đừng nói tới loại chiến đấu bộc phát này”
La Thiên Trình âm thầm xoa mồ hôi lạnh, thầm nghĩ cũng may Đại Chu khác Tây Dương, nếu không hắn sẽ phải ngày ngày đánh nhau, không cần làm việc khác rồi.
Chân Diệu cũng không còn gì để nói, con người trong lúc tức giận cực điểm thường phản ứng theo bản năng, Ôn tam cữu ở bên kia đại dương hơn mười năm, hành động đã sớm giống với người bản xứ.
“Nhưng ——” Ôn tam cữu nhướng mày, đi qua đi lại trong phòng giam, bỗng nhiên dừng bước “Mặc dù ta không nhịn được động thủ, nhưng cũng chỉ mới kéo An Quận Vương xuống, sao lại thành bị thương hôn mê?”
Ôn tam cữu sở dĩ bị nhốt lại trong phòng giam, dù La Thiên Trình có tới đây cũng không thả, chỉ sợ là có liên quan đến việc tới nay An Quận Vương vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Cậu, cậu xác định chẳng qua chỉ nhẹ nhàng đụng An Quận Vương một cái?”
“Dĩ nhiên. Đánh nhau ta có kinh nghiệm!”
Chân Diệu. . . . . .
“Cậu út, trước ủy khuất người ở chỗ này một thời gian, cháu sẽ tìm cách .” La Thiên Trình nói.
Ôn tam cữu lơ đễnh khoát tay “Ta không sao. Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, chỉ là Kelly và hai đứa bé, xin giúp ta chiếu cố”
Hắn nói xong, biểu hiện thư thái có chút ngốc, ưỡn ngực ngẩng đầu tiêu sái bước hai bước, chợt nghe “Chi” một tiếng.
Ba người cùng cúi đầu, nhìn dưới chân Ôn tam cữu.
Lúc này là ban ngày, ánh sáng trong phòng giam mặc dù hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng. Một con chuột mập mạp, cái đuôi đang bị Ôn tam cữu giẫm lên, đang liều mang giãy dụa.
Ôn tam cữu ngẩn người, sau đó kêu thảm thiết một tiếng, hai chân nhảy lên ôm lấy chấn song nhà giam.
Chân Diệu và La Thiên Trình nhìn nhau.
Chẳng ai ngờ được, Ôn tam cữu như vậy lại sợ chuột.
Cảnh tượng này không khỏi quá buồn cười, Chân Diệu vốn đang lo lắng cũng không còn nữa, vẻ mặt lặng im nhìn cữu cữu đại nhân tuấn lãng bất phàm của mình.
La Thiên Trình quay lại, nói với đội trưởng phòng giam “Có thể giúp đổi một phòng giam khác sạch sẽ hơn một chút?”
Điều này thì dễ, trước mặt là Đồng tri chỉ huy trưởng của Cẩm Lân vệ, đội trưởng phòng giam trước mặt hai người đổi phòng giam khác cho Ôn tam cữu. phòng giam bên trong mặc dù không gian không lớn, nhưng sạch sẽ, chăn đệm cũng như mới đổi.
Chân Diệu hơi yên tâm, an ủi Ôn tam cữu mấy câu rồi theo La Thiên Trình rời đi.
“Kiểu Kiểu, nàng ở trong phủ cẩn thận phụng bồi Tam cữu mẫu cùng hai đứa bé, chuyện còn lại để ta lo liệu”
Sau khi Chân Diệu trở về, hướng Kelly kể lại tình huống của Ôn tam cữu, để nàng buông lỏng chút ít. Còn cố ý nói “Không nghĩ tới cậu dám vì người đánh nhau với vương gia, nhưng lại sợ con chuột nho nhỏ, lúc đó thấy sắc mặt cậu trắng bệch ra, cuối cùng vẫn là đổi cho cậu một phòng giam khác, lúc này mới yên tâm đôi chút”
Kelly nghe vậy trầm mặc hồi lâu. Dùng ngôn ngữ Đại Chu nói “Chàng từng nói cùng ta, lúc vượt biển, thuyền bị lật, thi thể một số người cùng hắn trôi dạt vào một đảo hoang. Sau khi hắn tỉnh dậy thấy rất nhiều chuột đang gặm nhấm những thi thể kia, không sao đuổi đi được, sau lại ….”
Nàng dừng lại một lúc lâu, Chân Diệu nghe tới nhập thần, không nhịn được hỏi “Sau đó lại thế nào? Có phải những con chuột đem thi thể gặm thành bộ xương?”
Thử nghĩ xem, cậu út trải qua chuyện như vậy, đối với loài chuột sợ hãi cũng không khó hiểu.
Kelly nhíu mày “Không phải, sau đó hắn đói quá, ăn những con chuột kia”
Nàng nói xong, nhìn Chân Diệu.
Cả người Chân Diệu không thoải mái.
Ăn chuột, chuột lại đã ăn qua những thi thể kia!
“Ha hả” nàng cười khan hai tiếng, ngẫm nghĩ, không khỏi sợ hãi.
Biết rõ những con chuột kia ăn xong thi thể đồng bạn, cuối cùng vì sinh tồn, phải ăn những con chuột kia, đối với tâm hồn của tiểu cậu, mang lại ảnh hưởng không thể tưởng tượng.
Nghĩ tới bộ dáng cậu út thấy chuột nhảy lên ôm song sắt, nàng không còn cảm thấy buồn cười, ngược lại lo lắng.
Vô luận thế nào, nhất định phải đưa cậu út ra!
“Thế nào rồi?” chờ đến tối, La Thiên Trình trở lại, Chân Diệu vội hỏi.
La Thiên Trình tự rót một chén trà.
Chân Diệu đè tay hắn lại “Nguội rồi, để ta lấy cho chàng một ấm nóng”
Nhìn bóng lưng nàng, La Thiên Trình thấy ấm áp trong lòng.
Trong tình huống này, Kiểu Kiểu còn có thể nghĩ tới không để cho hắn uống trà nguội, quả nhiên là người quan tâm tới hắn.
La Thiên Trình uống một hớp trà quả ấm, cả người thư thái, thanh âm không khỏi ấm áp hơn “An Quận Vương tỉnh rồi”
“Tỉnh?” Chân Diệu nhẹ giương khóe miệng.
Tỉnh … lời này nói vậy, tội của cậu út có thể giảm không ít, thậm chí nếu An Quận Vương không truy cứu, cũng không thể giải quyết ngay được.
La Thiên Trình sắc mặt lại không tốt, chậm rãi nói “An Quận Vương nói, hắn chẳng qua là đưa tam cữu mẫu trở về phủ Quốc Công mà thôi”
“Hắn nói nhảm!”
“Cho dù toàn bộ người trong kinh thành đều biết hắn nói nhảm, cũng không đưa ra được chứng cứ, địa điểm cậu út và An Quận Vương phát sinh xung đột là ngã ba, không thể biết được là hướng về phủ An Quận vương hay phủ Quốc Công”
“Hoàng thượng có nói sẽ xử trí cậu út thế nào?”
“Hoàng thượng còn chưa có lên tiếng, nhưng nàng đừng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp”
Nếu chuyện cứ như vậy luận tội, mũ cánh chuồn Ôn tam cữu mang chưa nóng sẽ bay đi. Muốn Chiêu Phong đế bỏ ý niệm này trong đầu, quân cờ dự kiến của hắn phải dùng sớm hơn rồi.
Đêm cuối thu, trời se lạnh, cây cối hai bên đường phố Lâm kết đầy sương trắng, ngọn đèn xuyên thấu qua khung tỏa một vầng sáng nhỏ. Người qua lại trên phố bị hơi lạnh bao trùm.
Sòng bạc lớn nhất trên phố Lâm, Đại môn mở rộng treo một chuỗi đèn lồng đỏ, sự náo nhiệt bên trong xua tan không khí lạnh lẽo cuối thu.
Một nam tử bị hai tiểu nhị của sòng bạc kéo lên vứt ra ngoài đường cái.
“Một tên nghèo kiết xác, lại dám tới bài bạc”
Người nọ bị đẩy một cái, lảo đảo, đồng tiền duy nhất còn lại rơi ra, lăn trên mặt đá xanh của con đường.
Hắn vội bổ nhào về phía trước, một đế giày màu đen giẫm lên đồng tiền, chặn trước đầu hắn, hắn chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn thấy tiểu nhị nhặt lấy đồng tiền, vuốt vuốt trong tay.
“Trả lại cho ta!”
Một đồng tiền này, có thể mua được một cái bánh bao không nhân đó.
“Ta nhổ vào” tiểu nhị nhổ nước bọt. Giọng nói tràn đầy khinh thường “Trả lại ngươi? Ngươi đừng quên, ngươi còn thiếu sòng bài một trăm lượng bạc, nói là nửa tháng sau trả? Nói cùng quỷ đi, nhanh tìm cách, đến lúc đó nếu không trả, lấy của ngươi cũng không phải một đồng tiền này mà là một cánh tay đó”
“Đi, đi uống rượu!” hai tên tiểu nhị cũng không nhìn tới nam tử chật vật đó nữa, xoay người rời đi.
Nam tử ngơ ngác ngồi một lúc lâu, khó khăn bò dậy, từng bưới đi về. Dưới chân không biết vấp phải vật gì, ngã lăn ra đất. Hắn lại không đứng dậy, gục mặt trên đất, hai vai run rẩy, khóc rống lên.
“Ngươi đang cản đường đi lại đó” Một thanh âm ôn hòa vang lên.
Nam tử cũng không nhúc nhích.
“Phiền ngươi tránh ra.”
“Tránh ra? Ta không muốn, mặc kệ ngươi, thích đi thì đi, không thích cũng cút đi” Nếu trước kia hắn nói như vậy, gặp phải người tính khí không tốt, sẽ bị đánh một trận. Nhưng cho dù là bây giờ, hắn cũng không cần biết sẽ ra sao.
Cứ như vậy ngủ đi, không tỉnh lại, có lẽ lại là chuyện tốt.
“Một lát nữa là tới giờ cấm đi lại ban đêm”
Nam tử lúc này mới ngẩng đầu, miễn cưỡng nhìn người đang cùng hắn nói.
Người nọ một thâm xiêm y xám, lớn lên rất bình thường, lẫn trong đám người cũng khó nhận ra. Nhưng khí chất ôn hòa, làm cho hắn có cảm giác muốn nói chuyện cùng.
“Cấm đi lại? Ta không cần lo tới, biết đâu bị bắt lại, còn có chỗ ăn uống”
“Ngươi là. . . . . . Lão Bát buôn bán cá ở chợ?”
Nam tử đột nhiên trừng lớn mắt: “Ngươi biết ta?”
“Ta từng mua cá của ngươi” nam tử áo xám tùy ý trả lời, lời nói ra tiếp sau lại làm người kia chững lại “Ta còn nghe nói, vợ ngươi treo cổ tự vẫn, hình như là bị một vị vương gia cưỡng đoạt ….”
“Ngươi, làm sao ngươi biết?” Nam tử chợt đứng dậy, hai tay siết chặt, giữ lấy hai cánh tay nam tử áo xám.
Tam hoàng tử từ lúc nếm qua nữ công trở nên mê luyến những phụ nhân trẻ tuổi.
Hắn cũng có phân tấc, biết dạng phụ nhân gì có thể động, dạng nào không thể động.
Vợ của người buôn cá này cứ cách năm ba ngày sẽ đưa cá tới Yến vương phủ một lần, lại xinh đẹp động lòng người, bị Tam hoàng tử nhìn trúng.
Tam hoàng tử dùng chút thủ đoạn, thu phụ nhân này vào tay, lại như thường qua năm ba ngày chán ghét thưởng cho ít bạc rồi đuổi đi.
Có câu nói rất hay, thân tại trong giang hồ, sao có thể không bị chém giết. Phụ nhân này không giống những người trước kia, cầm bạc nén giận trở về, về tới nhà lại treo cổ tự vẫn, để lại một phong thư, nói rõ ngọn nguồn sự việc.
Lý ngư trực tiếp tìm tới vương phủ, lại bị quản gia uy hiếp dụ lợi, đem chút bạc đuổi đi.
Vốn là chuyện này cứ thế bị đè xuống, hết lần này tới lần khác không biết tại sao khi hắn về nhà thì thấy nhà có trộm, phong thư vợ lưu lại không cánh mà bay, ngày hôm sau chuyện hắn bị Yến vương đeo cho nón xanh, lại còn cầm tiền ngậm miệng bị lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Chuyện này, ngay cả Lý ngư cũng không còn mặt mũi, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, rồi sa vào chốn phồn hoa bài bạc.
“Đều biết rồi, đều biết rồi, tất cả mọi người đều chê cười ta!” vẻ mặt nam tử này dần dần có chút điên cuồng.
Sắc mặt nam tử áo xám ôn hòa, thanh âm bình thản, lời nói phảng phất như không phải chuyện gì to tát “Ngươi có nguyện ý vì nương tử của mình đòi lại công đạo hay không?”
“Công đạo? Ngươi đang nói đùa sao? Đó chính là vương gia, là con ruột của hoàng thượng”
Nam tử áo xám trầm mặc.
Gió đêm thổi qua, lạnh lẽo khiến cho nam tử thanh tĩnh thêm mấy phần, hắn nghe người áo xám gằn từng chữ nói “Ngươi không phải ngay cả chết cũng không sợ sao? Còn sợ gì một vị vương gia?”
Lời này giống như có một cỗ mê hoặc lớn, khiến nam tử giật mình.
Ngày hôm sau khi lâm triều, thái giám vừa hô xong câu “Có việc khải tấu, không việc bãi triều” thì có mấy người cùng nhau đứng ra.