[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 405 : Triệu Hoàng hậu cho mời
Ngày đăng: 01:58 07/09/19
Hiện nay, Quân Hạo đã sớm trở thành bậc thầy cầm nghệ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, bao nhiêu người muốn vung tiền như rác nghe một khúc của hắn, nhưng lại cầu mà không được. Có thể được hắn đích thân soạn một khúc thì cũng đủ để tự ngạo rồi.
Nhưng khi khúc này truyền lưu ra ngoài, bị tranh nhau truyền xướng, trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng, thì sau khi Chân Diệu nghe nói, nàng cũng không đắc ý, mà ngược lại mặt ủ mày chau.
Mượn thơ ca kiếp trước nổi danh, sẽ không bị thiên lôi đánh đấy chứ?
Tên khốn La Thiên Trình này, rõ ràng viết thư nhà cho hắn, sao huyên náo đến mức mọi người đều biết rồi? Chờ gặp lại đi, nhất định phải cho hắn mất mặt!
Hừ, ít nhất là không mang theo khô bò cho hắn, lần tới chỉ đưa đậu phụ khô thôi!
Chân Diệu đang buồn bực phát cáu, Tước Nhi đi vào bẩm báo: “Đại nãi nãi, Tam cô nương tới.”
“A, mời Tam cô nương vào đi.”
Không lâu lắm, La Tri Chân đi đến.
Chân Diệu đứng lên nói: “Không phải thân thể muội vừa khỏe sao, sao lại ra ngoài, trên đường nhiễm lạnh sẽ không tốt đâu.”
La Tri Chân được Tước Nhi cứu ra từ trong khe băng, thân thể cô nương quý giá hơn nha hoàn một chút, thoáng cái đã nhiễm lạnh ngã bệnh, điều dưỡng đến tận bây giờ mới coi như có thể rời giường.
Thật ra hai người đã gặp nhau ở chỗ Lão phu nhân, mấy ngày nay đến giờ La Tri Chân đã bắt đầu đi thỉnh an Lão phu nhân.
“Đại tẩu, muội nghe nói hôm đó là tẩu cứu tổ mẫu.”
Lúc ấy Chân Diệu cũng không nói nhiều, cho đến hôm nay thỉnh an, La Tri Chân mới nghe lão phu nhân nhắc tới, cho nên cảm kích đối với Chân Diệu càng nhiều thêm một phần, lúc này mới vội vàng đến đây.
Chân Diệu cười nói: “Cái gì cứu hay không chứ. Tổ mẫu không có chuyện gì là tốt nhất.”
“Muội đây cũng muốn nói một tiếng cám ơn với đại tẩu. Trước kia, là muội không hiểu chuyện ——” La Tri Chân thi lễ thật sâu.
Chân Diệu đỡ nàng đứng lên: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa. Ta thấy tổ mẫu cũng không có ý trách muội, tổ mẫu biết hiếu tâm của muội với người đấy. Sau này muội thoải mái, buông lỏng tinh thần, hiếu kính cho tổ mẫu nhiều hơn là được.”
“Vâng.” La Tri Chân gật đầu.
Tiễn La Tri Chân đi, Chân Diệu nhận được ý chỉ tiến cung.
Nàng mặc quần áo chỉnh tề, theo nội thị vào Cung.
“Ra mắt Hoàng hậu nương nương.”
Triệu Hoàng hậu cười rất thân thiết: “Đứng lên đi, mau ngồi xuống.”
Từ lúc Tưởng quý phi vì Chân Diệu mà bị giáng chức, từ trong bản tâm, Triệu Hoàng hậu đã thấy thuận mắt Chân Diệu rồi.
Chân Diệu theo lời ngồi xuống, có phần nghi hoặc.
Triệu Hoàng hậu cười nói: “Cũng không có chuyện gì khác, là vì nghe nói ngươi làm bài thơ nhỏ kia nên bảo ngươi tiến cung trò chuyện.”
Hai người tán gẫu mấy câu việc nhà, ngay tại lúc Chân Diệu càng ngày càng không nắm được ý tứ của Triệu Hoàng hậu. Triệu Hoàng hậu đã chuyển đề tài: “Đúng rồi, hôm nay đúng lúc là sinh nhật của Công chúa Phương Nhu, cũng không tổ chức lớn mà chỉ gọi mấy vị Vương gia Công chúa tiến cung, đang nướng thịt nai ở ngự hoa viên. Các ngươi đều là người trẻ tuổi, đã đến đây rồi thì tham gia náo nhiệt một chút đi.”
Chân Diệu vừa muốn cự tuyệt, Triệu Hoàng hậu đã cất giọng nói: “Sơ Tuyết, dẫn Huyện chủ Giai Minh đi.”
Này này, nàng không quen với Công chúa Phương Nhu a. Quan trọng nhất là, chưa hết hiếu kỳ của Điền thị, nàng đi cũng không thể ăn thịt a!
Người khác ăn, nàng nhìn. Quá tàn nhẫn!
Chân Diệu ngừng bước, quay đầu lại vừa muốn quả quyết cự tuyệt. Bỗng nhiên liếc thấy một góc minh hoàng sau tấm bình phong, lời ra đến khóe miệng liền nuốt xuống.
“Sao vậy?” Triệu Hoàng hậu cười hỏi.
Chân Diệu cười khan nói: “Vội vàng tiến cung, cũng không chuẩn bị thứ gì, cứ đi qua như vậy thì có chút thất lễ ạ.”
Triệu Hoàng hậu khoát khoát tay: “Chính là người một nhà vui vẻ, sao lại nói thất lễ.”
Nàng quay đầu: “Vãn Sương, mang đôi khuyên tai trân châu hình đèn lồng lại đây.”
Không lâu lắm Đại cung nữ Vãn Sương lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra trước mặt Chân Diệu.
Bên trong là một đôi khuyên tai hình đèn lồng lung linh, tơ vàng bện trong đèn lồng, có một viên trân châu màu tím nhạt, lăn đều theo khi đèn lồng lắc lư.
Trang sức đeo tai khéo léo tinh xảo như vậy, thắng ở phần chế tác xuất chúng, cũng không phải đặc biệt quý giá, rất thích hợp dùng làm quà sinh nhật cho tiểu cô nương.
Triệu Hoàng hậu cười nói: “Nếu Giai Minh cảm thấy băn khoăn, cứ mang cái này làm lễ vật, tặng cho Công chúa Phương Nhu đi.”
Chân Diệu mơ hồ hiểu ra, muốn nàng đi qua đó là ý của vị kia. Nàng cũng không rề rà nữa, giòn giòn giã giã nói cám ơn: “Vậy Giai Minh đành mặt dày, mượn hoa hiến Phật vậy.”
Lúc nàng đến, mùi thơm thịt nướng đã truyền đến, còn nghe Công chúa Phương Nhu cười nói: “Lục tẩu, tẩu nướng cháy hết thịt nướng rồi, tay nghề quá kém đi!”
Triệu Phi Thúy có chút mất hứng, vừa đảo mắt định phản bác thì nhìn thấy Chân Diệu đi tới, chỉ một ngón tay: ” Này, tay nghề tốt tới rồi.”
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Gương mặt tươi cười của Công chúa Phương Nhu chìm xuống: “Sao nàng ta lại tới đây!”
Chân Diệu đã đến gần, Công chúa Phương Nhu đang định làm mặt nặng, thì mấy vị Công chúa và Vương Phi lại đi lên nghênh đón, cả đám người treo nụ cười ấm áp trên mặt: “Giai Minh, ngươi đã đến rồi, vốn muốn mời ngươi nhưng sau đó lại nghĩ ngươi không tiện lắm nên không đưa thiếp mời.”
Công chúa Phương Nhu lộ ra biểu tình ngây thơ, quay đầu hỏi: “Huyện chủ Giai Minh có gì không tiện?”
Nàng làm ra vẻ chợt hiểu: “A, đúng rồi, trưởng bối trong nhà Huyện chủ Giai Minh đã qua đời, còn đang giữ đạo hiếu sao?”
Người ở đây đều nhíu mày, thầm nghĩ, Phương Nhu cũng mười bốn tuổi rồi, sao lời nói còn không biết suy nghĩ như thế? Sau này La thế tử không chỉ là người phụ hoàng sủng tín, còn có chiến công trác tuyệt. Nàng không chừa thể diện cho Huyện chủ Giai Minh như vậy, còn bày ra dáng vẻ Công chúa ngông nghênh, đúng là không biết điều mà.
Nếu không phải vì Long Hổ tướng quân đánh giặc ở phía bắc, thì ai mà chịu khó đến ăn bữa thịt nướng này?
Chân Diệu nhàn nhạt lướt nhìn Công chúa Phương Nhu một cái: “Hoàng hậu nương nương gọi ta tiến cung nói chuyện, nghe nói sinh nhật của Công chúa, nương nương bảo ta sang đây xem xem. À, ta không biết hôm nay là sinh nhật của Công chúa, nên lễ vật vẫn là do Hoàng hậu nương nương chuẩn bị giúp đấy.”
Định nói nàng không tuân thủ quy củ à? Đó cũng là Thiên gia không tuân thủ quy củ trước, hi vọng nàng nén giận gánh oan ức này thì sai rồi.Mặt Công chúa Phương Nhu trầm xuống, trong lòng vô cùng tức tối.
Hoàng hậu gọi Chân tứ tới đây, rõ ràng khiến nàng ngột ngạt. Hừ, thấy Mẫu phi nàng thất thế, lại càng khi dễ nàng hơn!
“Hóa ra là Mẫu hậu yêu cầu nên Huyện chủ Giai Minh mới tới.” Công chúa Phương Nhu cố ý cắn nặng mấy chữ.
Chân Diệu có chút giật mình: “Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương yêu cầu còn chưa đủ sao?”
Đây là giải thích Công chúa Phương Nhu không coi lời Triệu Hoàng hậu ra gì.
Công chúa Phương Nhu vốn không phải có ý này, nhưng vừa nói thế, thật đúng là không tìm ra sơ hở. Nàng không khỏi trừng lớn mắt, căm tức nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu nhếch môi coi như không sao cả.
Nàng cũng không biết Chiêu Phong Đế mượn miệng Triệu Hoàng hậu bảo mình tới đây là có ý gì, phải đợi đến khi nào. Nhưng Thế tử ở chiến trường xa xôi, vào lúc này nàng không muốn, cũng không thể khiến Chiêu Phong Đế có chút không vui. Bằng không với lòng vua khó dò, trong lúc có kẻ gian làm loạn, chỉ cần thánh tâm hơi nghiêng một chút, vậy thì sau đó sẽ khiến cho nhiều người trên chiến trường đổ máu nữa.
“Giai Minh, tới đây, giúp ta nướng thịt.” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Chân Diệu định thần nhìn lại, cười đi tới: “Trọng Hỷ, thì ra là ngươi đã ở đây.”
Nàng rất tự nhiên bỏ lại Công chúa Phương Nhu, đi tới ngồi xuống cạnh Huyện chủ Trọng Hỉ, ghét bỏ mà nói: “Thịt của ngươi cũng nướng quá lâu rồi thì phải?”
Vẻ mặt Huyện chủ Trọng Hỷ bình tĩnh: “Ngươi cũng biết đấy. Ta chỉ biết ăn thôi.”
Vẻ mặt Chân Diệu phức tạp nhìn nàng một cái.
“Sao chứ?”
“Ta cứ cảm thấy, ta quá thích ngươi rồi.”
Tay Huyện chủ Trọng Hỷ dừng lại một chút, liếc trắng nàng một cái: “Còn thích hơn cả thích La thế tử à? Chờ tóc ta dài đến eo, lại đến nướng thịt được không?”
Chân Diệu cười to.
Hai người tụ cùng một chỗ, cúi đầu vừa nướng thịt vừa nói cười.
Chân Diệu cắt thịt nai thành miếng nhỏ, xiên một miếng thịt nai, lại xiên một miếng táo, bàn chải nhỏ nhúng dầu quét lên một cái, càng tăng thêm tiếng vang. Một mùi thơm của thịt hòa với mùi hoa quả bay ra, sau đó vừa lật qua lật lại, và rắc gia vị, chỉ chốc lát sau, thịt nai với màu sắc tươi đẹp đã chín rồi.
Lục hoàng tử sáp lại: “Đây là cái gì thế, thơm quá.”
Chân Diệu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt khinh bỉ, trực tiếp nói: “Thịt nai.”
Câu nói không có trình độ như vậy, cũng đừng nói ra chứ.
Lục hoàng tử không có chút cảm giác mất mặt nào: “Giai Minh cũng nướng hai xiên cho Bổn vương đi.”
“Xếp hàng.” Huyện chủ Trọng Hỷ phun ra hai chữ.
Lục hoàng tử cười nhìn Huyện chủ Trọng Hỷ một cái, gật đầu: “Được, vậy ta sẽ xếp hàng phía sau muội vậy.”
Huyện chủ Trọng Hỉ cười cười, níu lấy ống tay áo Chân Diệu: “Giai Minh, nướng cho ta năm mươi xiên.”
Lục hoàng tử......
Trải qua trận ầm ĩ này của Lục hoàng tử, tất cả người bên cạnh cũng xông tới, ngay cả Triệu Phi Thúy liên tục do dự, nhìn xiên thịt mình nướng khét lẹt đều hạ quyết tâm, lặng lẽ sáp tới.
Chỉ còn Công chúa Phương Nhu bị bẽ mặt, thở phì phì vung tay áo, thịt nai cũng không ăn, ngồi ở một bên giận dỗi.
Chờ Chân Diệu nướng xong năm mươi xiên kia, Huyện chủ Trọng Hỷ kéo Chân Diệu một cái: “Nướng mỏi tay rồi nhỉ, nghỉ một chút trước đi.”
Vây mọi người đến đây......
Huyện chủ Trọng Hỷ nâng mắt: “Những thứ này, chúng ta cùng nhau nếm thử đi.”
Những nhóm Hoàng tử Hoàng nữ cao cao có mặt lúc này mới vui vẻ ra mặt, một người cầm mấy xâu thịt nướng bắt đầu ăn.
Chân Diệu không tiện ăn thịt trước mặt mọi người, chỉ lấy một quả táo oán hận gặm, nàng cũng rõ, Huyện chủ Trọng Hỷ đã giải vây thay nàng.
Công chúa Phương Nhu đỡ trán, nói: “Đầu ta hơi đau, có thể là nhiễm gió lạnh, nếu không thì tản ra đi, đa tạ nhóm Hoàng huynh Hoàng tẩu Hoàng tỷ đã đến cổ vũ.”
Mọi người cũng biết khúc mắc của Công chúa Phương Nhu nên đều gật đầu.
Đám người đã đi hết, Chiêu Phong Đế lộ ra một góc áo, hỏi người bên cạnh: “Chân nhân cảm thấy như thế nào?”
Phù Phong chân nhân mang vẻ mặt bí hiểm: “Nhìn nét mặt Huyện chủ Giai Minh, đúng là người có phúc, Phá Quân Tinh vô cùng mạnh mẽ, nếu có nàng bầu bạn bên cạnh, sẽ hợp quần tăng sức mạnh.”
Chiêu Phong Đế như có điều suy nghĩ gật đầu, rồi rời khỏi ngự hoa viên.
“Hoàng thượng, Công chúa Phương Nhu cầu kiến.”
“Để nàng đi vào.”
Một lát sau Công chúa Phương Nhu đi tới, biết điều mà nói: “Phương Nhu thỉnh an Phụ hoàng.”
“Vừa kết thúc tiệc mà sao đã tới đây vậy?”
“Nhi thần nhớ Phụ hoàng chứ sao ạ.”
Chiêu Phong Đế cười rộ lên.
Tiểu nữ nhi này của ông, tuy nói có chút tùy hứng, nhưng miệng lại ngọt nhất, không giống những Công chúa khác, trước mặt ông chỉ sợ nói sai một câu.
“Phương Nhu có phải đến tìm Phụ hoàng đòi quà sinh nhật không?”
Công chúa Phương Nhu cười nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn Phụ hoàng đã chuẩn bị xong cho Phương Nhu từ lâu.”
Nói tới đây bỗng ngưng cười, mím môi nói: “Hôm nay Huyện chủ Giai Minh còn đến, nhi thần nghe nói, nàng vẫn đang trong hiếu kỳ, không biết sao Mẫu hậu lại bảo nàng tới, còn chuẩn bị một đôi khuyên tai hình đèn lồng lung linh giúp nàng ——”
Còn chưa nói xong, Chiêu Phong Đế đã trầm mặt: “Mẫu hậu con làm việc, con có thể chất vấn sao? Phương Nhu, con nên nghiêm túc học tập chút quy củ đi. Người đâu, đưa Công chúa Phương Nhu về!”