[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 433 : Lý thị xuất thủ
Ngày đăng: 01:58 07/09/19
Lễ tắm ba ngày của hai đứa con trai Thế tử Trấn Quốc Công làm vô cùng náo nhiệt, bắt đầu từ sáng sớm, trước cửa đội ngũ dài như rồng, nối liền không dứt, người tới đều là nhân vật quyền cao chức trọng trong triều cùng Hoàng thân quý trụ.
Sự náo nhiệt đằng trước tạm thời không đề cập tới, phòng khách bên này, từ lúc Chân Diệu mang theo con vừa xuất hiện, là đã thành tiêu điểm trong nữ quyến.
“Chậc chậc, mọi người đều nói một phát được con trai là phúc khí, theo ta thấy, phúc khí của Huyện chủ Giai Minh thật là lớn, thoáng cái đã được hai con trai, làm cho chúng ta trông thấy mà thèm!” Nói chuyện chính là phu nhân của Mạnh Thiếu Khanh Thái Thường tự.
Lý thị nhìn, hừ lạnh một tiếng.
Lúc trước bà ta cố ý làm mối Băng Nhi cho con trai của Mạnh Thiếu Khanh, Mạnh phu nhân này đúng là ra vẻ ta đây tốt lắm, đến cuối cùng mới phát giác, người đó chỉ là con thiếp sinh ghi dưới danh nghĩa đích mẫu, thật sự khinh người quá đáng!
Không phải là khoe mẽ với bà ta sao, làm sao hôm nay y như chó giữ nhà, hận không thể liếm đầu ngón chân của Diệu nha đầu rồi?
“Ái chà, bộ dáng hai đứa nhỏ này thật là tốt, vừa nhìn là biết tương lai oai hùng bất phàm.” Mạnh phu nhân rất nhanh bị người khác chen sang một bên, đám quý phụ thường ngày hoặc thanh cao hoặc ngạo mạn kia, giờ phút này đều cười khanh khách khen ngợi hai em bé.
Lý thị lại hừ lạnh lần nữa.
Hai đứa trẻ con mặt mày còn chưa nẩy nở, y như con khỉ, rốt cuộc là nhìn ra oai hùng bất phàm từ chỗ nào?
Trong lòng bà ta tràn ngập khí chua, không tự chủ siết chặt khăn.
“Ôi chao.” Lúc này, một tiếng thấp giọng hô truyền đến, sau đó đám người cười vang, thì ra là Tường ca nhi tiểu, không cẩn thận bắn đến trên người Dương Trương thị, cháu dâu của phủ Vĩnh Gia Hầu.
Hai đứa bé đã có nhũ danh, lấy cho đứa lớn là Tường ca nhi trong cát tường, lấy cho đứa nhỏ là Ý ca nhi trong như ý, ngụ ý tốt lại giản dị, vừa nghe là biết dễ nuôi sống. Mà Dương Trương thị chính là Trương Triêu Hoa, từng cuốn vào bí mật thái tôn thật giả bị Thái hậu trách cứ, ở Hầu phủ một thời gian dài đều không còn thể diện.
“Thật sự là xin lỗi, người đâu, dẫn Thế tôn phu nhân đi thay quần áo.” Chân Diệu phân phó nói.
Thời ở khuê trung Trương Triêu Hoa đã không ưa Chân Diệu, lúc này một mặt hớn hở, không biết còn tưởng rằng hai người là khăn tay chi giao.
“Huyện chủ quá khách khí, ta dính phúc khí đó.”
Lại có người bên cạnh cười nói: “Chẳng phải vậy, Thế tôn phu nhân, ngươi dính nước tiểu đồng tử này, trở về nếu như có. Cần phải chuẩn bị hậu lễ tới tạ ơn Huyện chủ Giai Minh đấy.”
Trương Triêu Hoa cười có chút gượng gạo.
Nàng cũng gả đến phủ Vĩnh Gia Hầu mấy năm rồi, không có con đã thành một tâm bệnh, hơn nữa chuyện bị Thái hậu trách cứ khi đó. Còn có tổ phụ của nàng, bị vụ áo bông hoa lau liên lụy mất Đế sủng. Cuộc sống của nàng ở Hầu phủ vô cùng khó khăn, lúc này mới mặt dày mày dạn lấy lòng Chân Diệu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Triêu Hoa khẽ động. Phải nói tới, tình huống của Chân Tứ và nàng không khác nhau nhiều lắm, cũng là gả tới đây mấy năm mới có con, chẳng lẽ là có biện pháp gì?
Nụ cười trên mặt Trương Triêu Hoa chân thành hơn rất nhiều: “Chẳng phải là vậy, Huyện chủ Giai Minh là người có phúc khí. Ta đây nói không chừng dính được một chút. Nếu có thật, nhất định sẽ hậu tạ.”
Nàng ta suy nghĩ trong lòng. Lát nữa tìm một cơ hội lén gặp Chân Tứ một lần, thỉnh giáo một chút có thể có bí phương gì.
Chân Diệu mỉm cười nghe các quý phụ nịnh nọt ngươi một lời ta một câu, sắc mặt còn có hơi tái nhợt, lặng lẽ cầm khăn lau đi mồ hôi lòng bàn tay.
Nàng không nghĩ tới, sinh con lại khiến cơ thể hư nhược như thế, mới một chốc như vậy, đã ra mồ hôi lạnh toàn thân rồi.
Có điều hôm nay nàng tuy là mẫu thân của hai vị nhân vật chính, bởi vì còn đang trong tháng, không cần đãi khách quá lâu, lộ một mặt như vậy, đã là đủ rồi.
Quả nhiên đã nghe lão phu nhân nói: “Chân thị, cháu trở về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Chân Diệu xin lỗi mọi người, được nha hoàn dìu đi.
“Nhị đệ muội đang nhìn cái gì?” Tưởng thị nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi.
Lý thị thu lại ánh mắt, cười nói: “Ta thấy Tứ cô nãi nãi tinh thần có chút không tốt đấy.”
“Nó thai đầu, lại là song sinh, lúc sinh con nguyên khí hao tổn lớn, hiện tại không có tinh lực cũng là bình thường, dưỡng một khoảng thời gian là ổn rồi.”
Ngồi ở một bên, Chân Ninh cười nói: “Phải đó, ta nghe nói trong cung còn thưởng không ít thứ tốt, ngay cả mẹ chồng ta, lần này mặc dù không tới, còn nhờ ta mang hộ cỏ linh chi cực phẩm, có nhiều dược liệu bổ trân quý như vậy, tinh khí thần gì không bồi bổ lại được.”
“Nói cũng đúng.” Lý thị kéo kéo khóe miệng.
Từ lúc Chân Ninh chối từ chuyện làm mai cho Chân Băng, trong lòng Lý thị đã rất ghét nàng ta, ngại là con dâu của Trưởng công chúa Chiêu Vân, trên mặt không tiện đề lộ ra.
“Sao Ngũ muội không tới?” Bên kia, Chân Nghiên hỏi.
Tỷ muội các nàng, trừ Chân Tịnh vào Thần Vương phủ làm thiếp, rời khỏi phạm vi giao tế của quý phụ Kinh thành, còn có Chân Ngọc đi xa nhà chưa về, hôm nay còn thiếu Chân Băng không tới.
“Con bé ấy à, hôm qua nhiễm lạnh, có chút không thoải mái, nên ta không để cho nó tới.” Lý thị nhắc tới Chân Băng, sắc mặt lại không dễ nhìn lắm.
Nha đầu chết tiệt kia, hôm nay có bao nhiêu cơ hội lộ diện, nó lại dám cáo ốm không đến, thật sự là tức chết bà ta rồi!
Tưởng thị cười như không cười quét qua Lý thị một cái.
Lý thị bị ánh mắt kia quét qua lại càng khó chịu, trong lòng càng tức giận.
Lão phu nhân đã đồng ý hôn sự với phủ Viễn Uy Hầu, Tưởng thị nhìn bà ta chê cười hả?
Không được, bà ta quyết không thể để cho mối hôn sự này thành, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản mối hôn sự này!
Lý thị như đi vào cõi thần tiền, cho đến khi Chân Nghiên lại kêu một tiếng”Nhị bá nương”, mới tỉnh hồn lại: “Tam cô nãi nãi nói cái gì?”
Chân Nghiên nhíu mày, sau đó cười một tiếng: “Cũng không có cái gì, vừa rồi ta và Đại tỷ đã nói chờ cho tiệc rượu tan đi thăm Tứ muội một chút, tổ mẫu cùng với mẫu thân cũng muốn đi qua, ngài theo Đại bá nương về phủ trước——”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lý thị cắt ngang: “Ta cũng đi thăm một chút!”
Đụng phải ánh mắt hơi kinh ngạc của Chân Nghiên, Lý thị cười cười: “Hôm nay trở về phủ cũng không có chuyện gì, vả lại, Ngũ muội cháu còn đặc biệt nói, nhờ ta thay nó xin lỗi với Tứ cô nãi nãi nữa cơ.”
Chờ tiệc rượu tan, rất nhiều phụ nhân đều đi sân khấu xem hí kịch, Tưởng thị có việc về phủ trước, đám người lão phu nhân thì đi phòng Chân Diệu.
“Tổ mẫu, sao mọi người không đi xem hí kịch?” Chân Diệu muốn ngồi dậy, lại bị Ôn thị đè lại, để cho nàng tựa lên gối Đại Dẫn.
“Diệu nha đầu, hiện tại thân thể ra sao rồi?” Lão phu nhân Kiến An bá hỏi.
Hai đầu lông mày Chân Diệu có mấy phần mệt mỏi, tâm tình lại tốt, lộ ra nụ cười thanh thoát: “Hai ngày nay cảm giác tốt hơn rồi, chỉ là phải uống thuốc, đắng chết mất.”
Đang nói, Thanh Đại liền tiến vào: “Đại nãi nãi, cần phải uống thuốc rồi.”
Chân Diệu nhíu mày: “Để đó trước đi, ta ăn hai viên mứt táo mới uống.”
Tuy thuốc này là dưỡng cơ thể, nhưng uống vào rất đắng.
Chân Nghiên bật cười: “Tứ muội, người ta đều là uống xong thuốc mới ăn mứt hoa quả, muội đây làm sao lại trái ngược rồi, đây không phải là càng ăn càng đắng?”
Chân Diệu cười khanh khách nói: “Nhị tỷ, cái này tỷ lại không hiểu rồi, muội nhân lúc mứt táo còn ngọt uống thuốc, sau đó lại ăn mứt táo, chẳng phải tốt hơn.”
Thanh Đại thuận thế để bát thuốc lên bàn cao bên cạnh, bưng cái đĩa đựng mứt táo khác lên, đưa tới trước mặt Chân Diệu.
Chân Diệu nhặt một viên mứt táo lên ăn, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nụ cười hạnh phúc tràn đầy kia, quả thực làm cho sự ngọt ngào của mứt táo tràn ra cả rồi, Lý thị nhìn trong lòng tức anh ách, tay không nhịn được rút vào trong ống tay áo, vê vê gói giấy kia.
Trong gói giấy, là thuốc hôm đó sau khi trở về bà ta không nhịn được mua, Thư Tâm hoàn.
Thư Tâm hoàn là một vị thuốc phổ biến rộng khắp tiền triều, có nữ tử nào lúc nguyệt tín tới đau bụng ghê gớm, nếu như uống vào, sẽ có thể giảm bớt đau đớn, có điều sau đó có nữ tử lúc ở cữ trong lúc vô tình uống phải, rong huyết mà chết, chuyện như vậy liên tiếp xảy ra mấy vụ, trong đó thân phận cao nhất chính là một vị Quận chúa, Hoàng thất dưới cơn tức giận, đã thành thuốc cấm.
Cho tới bây giờ, mặc dù đã bỏ lệnh cấm, nhưng cũng rất ít có tiệm thuốc có thể mua được.
Dĩ nhiên, đối với người sẵn sàng bỏ ra rất nhiều bạc mà nói, chỉ cần có người bán, thật đúng là không có không mua được, cho nên gói Thư Tâm hoàn này đã rơi vào tay Lý thị.
Dư quang khóe mắt bà ta nhanh chóng lia nhanh qua chén thuốc một cái.
Chén thuốc kia đặt ngay ở trên bàn cao, vừa khéo chính là, đang ở bên tay phải bà ta.
Lý thị khẩn trương, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Phải nói bà ta đã mua Thái Tâm hoàn, còn mang theo bên mình đến, nhưng không hề có ý định muốn mạng Chân Diệu, bởi vì bà ta chưa từng nghĩ tới sẽ có cơ hội tốt như vậy. Hoặc là nói, cho tới bây giờ, những hành vi này của bà ta chỉ là một loại an ủi trong lòng dưới sự không cam lòng mà thôi.
Nhưng bây giờ, bát thuốc kia gần trong gang tấc, chỉ cần bà ta bỏ viên thuốc nhỏ như hạt gạo vào, vào nước tan ra ngay, như vậy...... Có phải có thể tâm tưởng sự thành rồi hay không đây?
Chỉ cần Chân Diệu vừa chết ——
Đúng rồi, chỉ cần nó vừa chết, như vậy mối hôn sự rẻ rách kia nhất định sẽ không thành, lão phu nhân thương yêu Diệu nha đầu như vậy, cũng không thể vào lúc nó mất, có tâm tư làm mai cho Băng Nhi!
Đến lúc đó, bà ta lại lấy cớ hai ca nhi mới ra đời đã không còn mẫu thân, La thế tử lại trẻ tuổi, sợ rằng sau khi cưới vợ mới sẽ bất lợi đối với hai ca nhi khuyên nhủ một chút, Băng Nhi gả tới đây chính là chuyện mười phần nắm chắc rồi.
Tim Lý thị đập càng lúc càng nhanh, nhìn thoáng qua một cái thật nhanh.
Mọi người trong phòng vây quanh Chân Diệu nói chuyện, bởi vì nhiều người, nha hoàn khác đều không ở trong phòng, chỉ có nha hoàn bưng thuốc tới đang hầu hạ Chân Diệu ăn mứt táo.
Bà ta lại nhìn bát thuốc kia một cái. Bát thuốc đen sì, giống như là một cái hắc động, thu hút tâm thần người ta vào.
Lý thị cầm gói giấy đã bị ướt đẫm mồ hôi, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm.
Tận dụng thời cơ, mất không có lần nữa, bà ta không thể do dự nữa, vì hạnh phúc của Băng Nhi, cũng phải vật lộn một phen!
Mắt Lý thị nhìn chằm chằm mọi người, tay rút lại trong ống tay áo mở gói giấy ra thật nhanh, sau đó làm bộ như đưa tay đi lấy chén trà trên bàn trà, lợi dụng ống tay áo rộng rãi che chắn, nhanh chóng đổ Thư Tâm hoàn vào trong bát thuốc.
Cho đến khi bà ta nâng chung trà lên uống, giấy gói đã vò thành một cục giấu vào trong ống tay áo, lúc này mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa đúng lúc này, Thanh Đại bưng bát lên: “Đại nãi nãi, cần phải uống thuốc rồi.”
Chân Diệu đã ăn mứt táo, không chống chế nữa, vươn tay thoải mái nói: “Cầm tới đi.”
Cổ tay vươn ra trắng nõn như mỡ đông, mang một cái vòng tay Phỉ Thúy thế nước cực tốt, càng nổi bật lên nước da như ngọc, làm hoa mắt người.
Phỉ Thúy màu trơn bóng tự nhiên như vậy, đồ cưới của bà ta còn có đồ trang sức mua sau khi gả vào phủ Kiến An Bá nhiều năm như vậy, cũng không lấy ra được một món đồ như vậy!
Loại thời khắc này, Lý thị nghĩ tới chỗ này như ma xui quỷ khiến, khẩn trương ban đầu dần dần biến mất, bình tĩnh mà nhìn Chân Diệu nhận lấy bát.
Sau đó, cái bát kia liền rơi xuống đất.
Chân Diệu kinh ngạc nhìn Thanh Đại một cái.