[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 437 : Phiền não của Chân Diệu
Ngày đăng: 01:59 07/09/19
Quan môi tới cửa, ở phòng khách uống trà, Tưởng thị ra mặt tiếp đãi, Chân Băng lại quỳ gối trước mặt lão phu nhân Kiến An bá.
“Cái gì, cháu không muốn?”
Chân Băng quỳ thẳng tắp, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ Tiêu Mặc Vũ.
Lúc hắn cứu mình thì sắc mặt bình tĩnh, không có sự kinh diễm vừa thấy đã yêu, lúc nói chuyện với nhau ở trà lâu vẻ mặt thản nhiên, vừa là quân tử lại không cổ hủ, nam tử như vậy, thật sự là vô cùng tốt.
Cho nên lúc mở miệng nói chuyện, trái tim giống như là bị sợi tơ mảnh cắt qua cắt lại, đau thấu nội tâm: “Tổ mẫu, mẫu thân bị hưu đuổi đi, cháu gái lại có thể diện gì gả đến phủ Viễn Uy Hầu.”
Lão phu nhân trầm mặc, nhìn kỹ cháu gái đang quỳ trên mặt đất, một lúc lâu mở miệng nói: “Băng nha đầu, cháu có biết, bỏ qua lần này, tuổi hoa đẹp của cháu lại sẽ tiếp tục phí hoài? Tương lai cháu làm thế nào đây?”
Chân Băng đau xót trong lòng, cắn môi nói: “Nếu tổ mẫu không chê cháu gái mất thể diện, sau này cháu gái tình nguyện ở lại nhà, làm một bà cô già......”
“Hồ đồ!” Lão phu nhân quả quyết ngắt lời Chân Băng, “Cháu cho rằng bà cô già dễ làm như vậy? Mẹ của cháu đã trở về nhà rồi, phụ thân cháu lại là không có ý định tái giá, chờ tương lai ở riêng, trong nhà trưởng bối đều không có, cháu đi theo sống cùng thứ đệ nhỏ hơn mười mấy tuổi, có thể sống dễ chịu?”
Chân Băng nghe được giật mình.
Mẫu thân phạm sai lầm bị hưu đuổi đi, nàng vừa khổ sở vừa xấu hổ, cũng không muốn gả đi để cho người ta chê cười, nhưng không có thật nghĩ tới chuyện lâu dài như vậy.
Lão phu nhân hiểu rõ thở dài, kéo Chân Băng đứng lên ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Nha đầu ngốc, chờ cháu đến cái tuổi này như tổ mẫu, sẽ biết, cái loại tự ái và thể diện ‘có lẽ có’ (*) này, là không thể làm cơm ăn. Nghe lời tổ mẫu, đừng làm chuyện ngu ngốc, vui vui vẻ vẻ gả đi. Gặp rủi ro thấy lòng người. Tiêu tiểu tướng quân ngay tại thời điểm này còn thủ tín đến đây cầu hôn, chỉ điểm này chính là khó được, đáng giá cháu vui vẻ gả đi sống tử tế với hắn.”
(*)Có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Thấy Chân Băng có chút động lòng, lão phu nhân không nhanh không chậm mà nói: “Làm bà cô già, nào có đơn giản như vậy. Tổ mẫu biết, cháu không muốn gả, một là cảm thấy thẹn với Tiêu tiểu tướng quân. Hai là cảm thấy mẹ ruột gặp rủi ro mà mình lại vui mừng lấy chồng, trong lòng băn khoăn, nhưng cháu đã từng nghĩ tới chưa, cháu ở lại trong phủ một ngày, ngày sau người khác nhắc tới, cũng sẽ lôi chuyện lần này ra một lần, vậy thì rửa không sạch quên không xong rồi.”
Chân Băng bị lão phu nhân nói thì xấu hổ gật đầu.
Lão phu nhân giơ tay lên vuốt vuốt tóc, thầm nghĩ. Tiểu nha đầu, đấu với tổ mẫu, cháu còn non lắm!
Bên kia,Tưởng thị nhận được tin tức tiểu nha hoàn truyền đến, lộ ra vẻ mặt tươi cười. Đồng ý hôn sự.
Quan môi thu hồng bao, vui vẻ rời đi.
Kế tiếp chính là trình tự ắt không thể thiếu như bốc cát, hạ sính…,Chân Băng kéo dài tới mười bảy tuổi. Đồ cưới sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, nam nữ song phương đều coi như là thanh niên quá lứa. Ngày cưới liền định vào tháng mười một cùng năm.
Trong tiếng chiêng trống vang trời, Ngũ cô nương phủ Kiến An bá đã xuất giá.
Trong đám người bắt đầu khởi động, có một phụ nhân vẻ mặt kích động chạy theo kiệu hoa, bị hai vú già kéo lại.
“Ta nói cô nãi nãi, ngài yên tĩnh chút đi, áo làm dơ còn phải giặt phải không?”
Phụ nhân liều mạng giãy dụa: “Các ngươi buông ta ra, là con gái của ta xuất giá!”
Một vú già trong đó cười: “Cô nãi nãi, ngài cũng đừng nói như vậy, ngài đã là người bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi, sợ người khác không biết sao?”“Đúng đó.” Một bà tử khác run da mặt cười cười, “Đúng rồi, hôm qua Đại phu nhân còn nói với lão phu nhân, có một người góa vợ, làm chủ sự ở Công bộ, muốn cầu hôn ngài đấy. Đó cũng là mệnh quan triều đình lục phẩm rồi, ngài gả đi, vẫn là Quan thái thái như cũ.”
“Ơ kìa, sao ta nghe nói, người nọ trước sau đã chết hai người vợ rồi cơ mà?”
Một vú già khác đẩy mụ ta một cái: “Đừng nói lung tung, đó cũng là không có phúc khí, không giống cô nãi nãi của chúng ta, trấn trụ được ——”
Phụ nhân một phát kéo lấy tay vú già, giọng nói có chút điên cuồng: “Người góa vợ gì? Ai nói?”
Vú già kéo tay bà ta ra: “Nhìn cô nãi nãi cao hứng kìa, bây giờ không phải còn chưa định sao, lão phu nhân còn đang suy nghĩ mà, chúng lão nô cũng chỉ nghe nói mà thôi.”
Phụ nhân nghe xong vẻ mặt dử tợn, chạy bước chân lảo đảo.
Hai vú già không có vội vã đuổi theo, một người trong đó nhổ một cái: “Xí, nếu là ta, đâm đầu vào trong giếng từ lâu rồi, còn sống mất mặt xấu hổ!”
“Mau đuổi theo đi, dù thế nào đi nữa, cũng không nên xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta.”
Mặc dù nói như vậy, hai vú già lại không hề sợ.
Lý thị bị hưu trở về nhà này, là một thứ nữ, vốn đã không được lão phu nhân chào đón, hiện tại lại bị mất mặt lớn như vậy, làm cho quý phủ hổ thẹn, có thể cho bà ta miếng cơm ăn đã không tệ rồi.
Lý thị đi chất vấn đích mẫu, bị đích mẫu và trưởng tẩu quở mắng một trận, trở về phòng tháo đai lưng xuống rồi treo mình lên xà nhà.
Lại mở mắt ra, phát hiện mình ngã trên mặt đất, bên cạnh ngay cả người cũng không có, đai lưng bên cạnh đã đứt, không khỏi muốn khóc, nhưng không có dũng khí tìm chết nữa.
Sau lần đó, Lý thị dần dần mất tin tức.
Đảo mắt chính là tháng bảy năm thứ mười bảy Kính Đức, đôi song sinh của Chân Diệu đã tròn tuổi rồi.
Một năm này gió êm sóng lặng, vừa không có thiên tai, lại không có nhân họa, đúng lúc gặp phải La Thiên Trình đi Tĩnh Bắc dò xét trở về, tất nhiên là muốn làm lớn, Chân Diệu lại có chút lo lắng.
Nàng không lo lắng ai khác, chính là lo lắng con trai út Ý ca nhi.
Sau khi hai đứa bé vừa được một tuổi, có lẽ đã nẩy nở, dáng dấp dần dần có chút khác nhau, con trai lớn Tường ca nhi thanh tú hơn một chút, đường nét giống Chân Diệu hơn, con thứ Ý ca nhi giống La Thiên Trình hơn một chút.
Tường ca nhi đã có thể nói rõ ràng ra từ đơn giản như “Phụ thân”, “mẹ”.., người lớn có thể cảm thấy được rõ ràng, ngươi nói chuyện với cậu bé, tuy cậu bé không nói ra được, nhưng đã hiểu được ý của ngươi, có thể có hỗ động đơn giản.
Nhưng là Ý ca nhi, đến bây giờ chỉ biết nói ra từ không có ý nghĩa, ngươi nói chuyện với bé, bé không phải là đang ăn hết sức chuyên chú, thì là đang một lòng một dạ tìm ăn, cho nên hình thể hai huynh đệ cũng rất là khác nhau, hai đứa nhỏ đều ngồi ở trên giường, Ý ca nhi ước chừng lớn hơn Tường ca nhi một cỡ.
Trong lòng Chân Diệu càng lo âu hơn, hồi đó Ý ca nhi từng ngừng thở, là thái y cấp cứu trở lại, sẽ không phải tổn thương đến óc, có di chứng về sau gì đó chứ?
Nàng lo lắng điều này, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, sợ vừa nói ra ngoài, liền thật sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, dưới sự lo lắng lại khó có thể nói ra, cả người gầy đi nhanh chóng, bữa tiệc đầy tuổi, đã khôi phục sự phong lưu thướt tha lúc trước, chỉ có bộ ngực bởi vì còn đang nuôi con bằng sữa mẹ, căng đầy, càng lộ ra ngực lớn eo thon, cũng vì vậy, càng làm cho người chú mục hơn.
Chân Tịnh nhìn thấy thì trong lòng ghen ghét hơn.
Triệu Phi Thúy bỗng nhiên kiểm tra ra có bầu, ả lấy thân phận trắc phi được cơ hội dự tiệc này, vốn đã sửa soạn gọn gàng xinh đẹp, muốn nở mày nở mặt trong đám tỷ muội lâu không gặp, không nghĩ tới vừa mới gặp mặt, đã bị đè ép sự nổi trội, thật sự làm người căm tức.
Rất nhanh, đã đến phần quan trọng của hôm nay, thời điểm hai đứa bé chọn đồ vật đoán tương lai.