[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 442 : Chuyện cũ
Ngày đăng: 01:59 07/09/19
Ánh mắt Quân Hạo lướt qua đám người, nhìn về một hướng.
“Quân đại gia, Quân đại gia ——” không biết người nào hô lên trước, sau đó đã có rất nhiều người hô theo, trong đó, nữ tử lại chiếm tuyệt đại đa số, nhất thời có chút không khống chế được tình hình.
Quan Giám trảm vừa thấy hình hình không hay, vội hô: “Canh giờ đã đến ——”
Lúc này có giọng nói truyền đến: “Chờ một chút!”
Một nữ tử mặc áo xanh giục ngựa đến, đám người tự động tách ra, đến phụ cận nàng tung mình xuống rồi chạy tới.
Nha dịch vội cản người lại, nữ tử áo xanh giận quát một tiếng: “Lớn mật, ta là nữ quan bên cạnh Công chúa Phương Nhu, phụng mệnh Công chúa đến tiễn Quân đại gia.”
Bọn nha dịch hai mặt nhìn nhau, thấy nữ tử áo xanh lấy lệnh bài ra, thì quay đầu nhìn về phía Quan Giám trảm.
Quan Giám trảm mở miệng nói: “Xin nắm chặt thời gian.”
Nữ tử áo xanh lướt qua nha dịch đi tới cạnh Quân Hạo, cất giọng nói: “Quân tiên sinh, Công chúa chúng ta tạ ơn ân cứu giúp của ngài, bảo nô tỳ mang rượu ngon đến cho ngài.”
Nàng nửa quỳ xuống, bàn tay trắng nõn rót rượu đưa tới, nhanh chóng thấp giọng nói: “Quân tiên sinh, rượu này có thể khiến người thất khiếu chảy máu tạo thành bộ dáng chết giả, giữ được toàn thân của ngài, còn chuyện sau đó tự có người an bài.”
Quân Hạo ngây ngốc, nhận lấy rượu lại đặt sang một bên, mỉm cười nói: “Cô nương, có cầm tiêu không?”
Nữ tử áo xanh sửng sốt.
Quân Hạo tự giễu cười một tiếng: “Là ta loạn trí rồi, ai lại thường mang cầm tiêu bên mình đây.”
Hắn chỉ một ngón tay: “Nếu được, cô nương có thể hái đến cho ta một lá sồi xanh kia không.”
Nữ tử áo xanh chần chừ một chút, rồi hái mấy lá sồi xanh đưa cho Quân Hạo.
Trên lá sồi xanh còn vương tuyết, Quân Hạo chọn một lá rồi nhẹ lau đi, tay chạm vào lạnh buốt.
Từ nhỏ, hắn đã là nhân vật có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác, nhất cử nhất động tự thành phong cảnh, dẫn tới vô số người nhìn chăm chú.
Hắn lại hồn nhiên không cảm thấy, đặt lá sồi xanh trên môi, từ từ thổi lên.
Đó là một khúc “Đăm chiêu”
Hắn vừa thổi, vừa nhìn về một hướng, mãi đến khi khúc đã xong, mọi người vẫn còn trong cảm giác như si mê say sưa, hắn lại khẽ cười một tiếng, cuối cùng thất vọng buông tầm mắt xuống.
Nữ tử áo xanh như ở trong mộng mới tỉnh, cảnh giác thời gian đã không nhiều lắm, có vài phần khẩn trương nói: “Quân tiên sinh, ngài nên uống rượu rồi.”
Quân Hạo cười nhạt: “Rượu ly biệt đã uống, không cần uống nữa.”
“Quân tiên sinh, ngài ——” Nữ tử áo xanh khẩn trương.
Mặt ngoài là nàng phụng mệnh Công chúa Phương Nhu đến đưa tiễn, kỳ thực là Thái Hậu phân phó nàng đi chuyến này, chính vì giữ mạng cho Quân tiên sinh. Mặc dù nàng không hiểu ý chủ tử, nhưng cũng biết không làm xong chuyện, trở về chắc chắn sẽ bị phạt.
Vốn tưởng rằng chuyện này là chuyện nắm chắc, ai ngờ trên đời đúng là có người xúc động đi chịu chết!
“Quân tiên sinh, thời gian đã không nhiều lắm rồi!” Nàng không dám nói quá rõ ràng, chỉ phải mịt mờ nhắc nhở.
Quân Hạo lại chỉ nhìn một chỗ, cũng không để ý tới.
Cảm giác say dâng trào, hắn chỉ cảm thấy đáy mắt nóng lên. Trong mông lung có một nữ tử cực kỳ quen thuộc nhìn sang, giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên bên tai: “Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, thì thật tốt.”
Lúc này Quan Giám trảm hô lớn nói: “Mời người không phận sự ra ngoài sân.”
Nữ tử áo xanh tái mặt lui ra ngoài, đã nghe một tiếng “Canh giờ đã đến, hành hình!” truyền đến, trong chớp mắt mấy chục cái đầu người rơi xuống đất.
Trong đó có một cái đầu xinh đẹp nhất, nhanh như chớp lăn dến một chỗ, sắc mặt bình tĩnh, cũng không có chút vẻ sợ hãi nào, miệng còn mang theo vui vẻ.
Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, còn có tiếng khóc anh anh, sau cùng được dọn sạch sẽ, cả những thi thể kia đều bị lấy đi, chỉ còn lại máu tươi giàn giụa, nhuộm tuyết dưới mặt đất thành một mảng đỏ thẫm.
Mùa đông năm này, vì chuyện lớn này, nên trôi qua đặc biệt tiêu điều, Chiêu Phong Đế lại bắt đầu thời gian triền miên trên giường bệnh, ngay cả La Thiên Trình cũng ít triệu kiến vào, chỉ có Phù Phong Chân nhân thân thuộc với vua không đổi, thỉnh thoảng tiến cung đàm luận chuyện đan đạo trường sinh với vị Thiên tử ngày càng già nua hồ đồ.
Chuyện cũ đã dấu ở chỗ sâu nhất trong năm tháng dài dằng dặc, trong lòng La Thiên Trình vẫn nghi ngờ câu nói trước khi chết kia của An Quận Vương, bắt đầu âm thầm dò xét, nhưng không có chút tiến triển nào.
Hắn đã từng hoài nghi, nói không chừng An Quận Vương ăn nói lung tung, muốn gieo vào lòng hắn một cái gai, chờ đến một ngày quân thần bất hòa.
Thật ra thì, chỉ sợ An Quận Vương phải thất vọng về điểm này rồi, với trạng thái hiện tại của Chiêu Phong Đế, thì đợi không được rồi.
La Thiên Trình thử dò xét hỏi lão phu nhân: “Tổ mẫu, rốt cuộc phụ thân con năm đó làm sao mà mất?”
Lão phu nhân cũng không dấu giếm nữa, nói từ chuyện con trai trưởng trúng tên bắn lén của đối phương, Lão Quốc Công ngã ngựa, La Tứ thúc điều tra rồi mất tích vài năm, kể từng chuyện, La Thiên Trình nghe thấy thì đáy lòng phát lạnh.
Lão phu nhân do dự hồi lâu, lại nói thêm một câu: “Ngay cả mẫu thân con, ta cũng hoài nghi không phải nhảy xuống nước tự vẫn, khi đó con còn nhỏ, mẫu thân con là người mạnh mẽ nhất, ta nghĩ đi nghĩ lại, thì vì con thì mẹ cháu cũng sẽ không tìm cái chết đâu.”
Nói một phen khiến ngực La Thiên Trình phát đau, chỉ hận mình không nhớ chút gì về ký ức lúc còn bé.
Một ngày kia hắn gặp Phù Phong Chân nhân.
Tuy Phù Phong Chân mượn tay hắn leo lên tới vị trí Quốc sư hôm nay, nhưng thật ra vẫn có chút bản lĩnh thật.
Hắn liền hỏi: “Chân nhân, ta không có chút ấn tượng về chuyện trước năm tuổi, có cách nào có thể nhớ lại không?”
Không biết vì sao hắn muốn tìm lại ký ức khi còn bé, nhưng trực giác hai đời trước và nay đều đang nhắc nhở hắn, vậy nhất định rất quan trọng.
Có lẽ, muốn cho hắn nhớ lại hình dáng mẫu thân ư?
Phù Phong Chân nhân vuốt vuốt chòm râu nói: “Theo lý thuyết, ký ức bốn năm tuổi có lẽ vấn có một chút, đặc biệt Thế tử vốn thông minh.”
La Thiên Trình gật đầu.
Hắn chính là lạ ở điểm này a, hắn thông minh như vậy, làm sao lại không nhớ chút ký ức nào?
Tổ mẫu nói sau khi mẫu thân đi hắn bị bệnh một trận, nhưng vậy thì đầu óc cũng không nên bệnh đến mơ hồ đi?
“Bần đạo có một biện pháp, có lẽ có thể thử một lần.”
La Thiên Trình gật đầu đáp ứng.
Hai người sắp xếp mật thất, Phù Phong Chân nhân lấy ra một đồng tiền, một bó chỉ đỏ, treo đồng tiền lắc lư trước mặt La Thiên Trình, miệng nói lẩm bẩm.
Ánh mắt La Thiên Trình dần mơ hồ, như đi vào trong một mảnh hỗn độn vô biên vô hạn, hắn đi không biết bao lâu, trước mắt bỗng rõ ràng.
Phụ thân qua đời, mẫu thân luôn âm thầm rơi lệ, ban đêm dỗ hắn xong, thường một mình lặng lẽ ra cửa, đến Đình Linh âm ngắm trăng.
Hắn rất nhỏ, nhưng mơ hồ hiểu được tâm tình của mẫu thân, mỗi khi thấy mẫu thân đi ra ngoài, lại lặng lẽ theo sau.
Đình Linh Âm là một nơi cảnh trí đẹp nhất phủ Quốc Công, bên cạnh là một mảng lớn cây ngọc trâm cùng thược dược, hắn trốn trong đó, mẫu thân không phát hiện được.
Một đêm kia trăng rất tròn, như bánh nướng hắn vừa ăn, mẫu thân rất đẹp, vừa nhìn trăng vừa khóc.
Hắn nghĩ, nếu hắn lớn nhanh một chút thì tốt rồi, người khác nói hắn giống phụ thân, mẫu thân nhìn hắn lớn, thì cũng sẽ không buồn như vậy nữa.
Gió hơi lớn, thổi qua bụi hoa thược dược, hắn có phần sợ hãi, muốn đến bên cạnh mẫu thân, nhưng bỗng nhiên có một người nhảy ra, ôm lấy mẫu thân ném xuống hồ.
Khi mẫu thân giãy dụa, đã kéo khăn che mặt của người kia xuống.