[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 454 : Hiểu rõ chân tướng
Ngày đăng: 01:59 07/09/19
“Dương công công, Hoàng thượng nói như thế nào?” Dương công công há miệng, cười khan nói: “Hoàng thượng. . . . . .”
“Hoàng thượng nói gì, Dương công công nói đúng sự thật là được!” Chân Tịnh có chút không vừa ý.
Dương công công này còn là đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng cơ đấy, chẳng có tý ánh mắt nào!
Có thể nói, Chân Tịnh bây giờ, sau khi cảm thụ lễ kính của những ngoại mệnh phụ phẩm cấp không thấp kia, rất có chút tự cảm thấy mình là sủng phi rồi.
Phải nói lúc đầu ả chọn Thần Khánh Đế, là được ăn cả ngã về không, bây giờ là khổ tận cam lai chân chính.
Sau chẳng bao lâu, một thứ nữ nho nhỏ như ả, dựa vào hơi thở đích mẫu mà sống, sau khi vào phủ Hoàng tử, lại bị bài xích ở ngoài vòng giao tiếp của các quý phụ, mà bây giờ, đám Hầu phu nhân, Bá phu nhân kia, còn ai dám cho ả sắc mặt nhìn?
Không nói người khác, cho dù là Đại cô nương Chân Ninh phủ Kiến An bá chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, lần trước tiến cung, nói chuyện với ả còn không phải là khách khách khí khí!
Chân Tịnh nhớ lại xong, liếc nhìn Dương công công một cái.
Nam nhân thiếu chỗ nào đó này, tâm tư vô cùng nhạy cảm, Dương công công từ lúc Thần Khánh Đế còn là hoàng tử đã hầu hạ hắn, bây giờ là đại hồng nhân, lộ trình tâm lý cùng với Chân Tĩnh khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, lập tức tâm tình cũng không dễ chịu lắm, ho khan một tiếng nói: “Hoàng thượng nói. . . . . . ôi chao, nô tài thật sự không dám nói!
“Dương công công còn thừa nước đục thả câu với Bổn cung hay sao?” Chân Tĩnh sầm mặt hỏi.
Ả thế nhưng nhìn thấy, vừa rồi Triệu Phi Thúy tới đây, căn bản không cần thông truyền, lão thái giám này đã đón người tiến vào.
Hừ, lão bất tử, mắt chó nhìn người thấp, sau này cứ nhìn đi!
“Hoàng thượng nói. . . . . . bảo ngài cút. . . . . .” Dương công công vừa nói vừa vội nhẹ nhàng đánh mặt mình một cái, “Ôi chao, nô tài thật là đáng đánh đòn. . . . . .”
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn Chân Tịnh, Chân Tịnh lại cảm thấy một cái tát nhẹ nhàng kia, là xoay ngược đánh vào mặt mình, mặt đau rát, cũng không tiếp tục nán lại nữa, xoay người rời đi.
Dương công công vuốt cái cằm nhẵn bóng, nghĩ thầm, Quý phi này so với Hoàng hậu, hàm dưỡng vẫn kém hơn một chút, vừa rồi Hoàng thượng rống người tiếng hơi lớn, lão cũng nghe thấy được, Hoàng thượng còn nói Hoàng hậu cút kia kìa, sắc mặt khi đó của Hoàng hậu, cũng tự nhiên hơn Quý phi nhiều.
Một lát sau, Dương công công xoa bóp cổ, giương mắt nhìn lên, thấy nội thị dẫn Chân Diệu tới.
Lão vội lên nghênh đón: “Huyện chủ, ngài đã tới rồi, Hoàng thượng vẫn chờ đấy.”
“Ừm.” Chân Diệu gật đầu, nhấc chân đi vào.
Ơ, sao Hoàng thượng không có ở đây?
Nàng nghi ngờ quét Dương công công một cái, Dương công công vội chu môi đánh hướng.
Chân Diệu định thần nhìn lại, Thần Khánh Đế đang ngồi xổm ở góc tường đây mà.
“Thần phụ tham kiến Hoàng thượng.”
Nghe thấy tiếng Chân Diệu, Thần Khánh Đế đột nhiên đứng lên, xoay người lại, bộ dáng chật vật tiều tụy dọa nàng giật mình.
“Các ngươi lui cả ra!” Thần Khánh Đế quét nhìn một vòng, lạnh lùng nói.
Tất cả thái giám cung nữ bao gồm Dương công công ở bên trong đều cúi đầu xưng vâng, lui về đi ra ngoài.
Trong điện chỉ còn lại hai người, trong lúc nhất thời Chân Diệu không biết nói cái gì cho phải.
Thần Khánh Đế đi thẳng tới, đứng lại ở chỗ trước mặt Chân Diệu nửa trượng, nhìn nàng một cái thật sâu, mở miệng hỏi: “Giai Minh, hôm qua. . . . . . hôm qua ngươi tiến cung bầu bạn với Thái phi hơn nửa ngày?”
“Phải” Chân Diệu nghĩ thầm, chuyện như vậy còn cần hỏi ư, khẽ tra sổ đăng ký tiến cung chẳng phải sẽ biết.
“Vậy, vậy ngươi và Thái phi đã làm cái gì?” Lúc hắn hỏi ra những lời này, mắt nhìn chằm chằm Chân Diệu, từ bả vai kéo căng kia có thể thấy được, tâm tình rất khẩn trương.
Hoàng thượng đây là ý gì?
Chân Diệu cảm thấy không thích hợp lắm, trầm mặc một hồi, vẫn là nói: “Không có làm chuyện gì đặc biệt, chỉ là nói chuyện cùng Thái phi, còn làm mấy loại điểm tâm ăn, sau đó ——”
Nàng ngừng lại, có chút không chắc có nên nói ra chuyện bức họa hay không
“Sau đó cái gì?” Thần Khánh Đế nóng nảy, một phát bắt được cổ tay Chân Diệu.
Ánh mắt Chân Diệu rơi vào trên cổ tay, ngẩn người.
Nàng còn chưa kịp xấu hổ, Thần Khánh Đế đã có chút phát điên rồi, đến gần một bước, sức lực trên tay dùng lớn hơn: “Ngươi nói đi!”
Chân Diệu hoàn toàn bị hành động này của Thần Khánh Đế làm cho bối rối, sau khi tỉnh hồn lại, chỉ ngửi thấy hơi thở chỉ thuộc về nam tử vây quanh nàng, giống như là dã thú cường thế vô lễ xông vào lãnh địa tư nhân, đầu óc nóng lên, đã quên hàng trước mắt này là Hoàng thượng, lông mày lá liễu dựng lên, cắn răng nói: “Buông tay!”
Vừa nói, còn nhằm vào mu bàn chân Thần Khánh Đế ra sức giẫm một phát.
Thần Khánh Đế kêu rên một tiếng, ngoài dự đoán của mọi người chính là, lại vẫn không có buông tay, mà là hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm mặt Chân Diệu.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lộn xộn
Vẻ mặt Thái phi phẫn nộ cầm mỹ nhân chủy đánh hắn, cắn răng nói: “Đi mau, chớ ép ta chán ghét ngươi!”
Bộ dáng ấy, ánh mắt ấy, dần dần chồng lên người trước mắt.
Thần Khánh Đế lộ ra nụ cười hoảng hốt: “Thái phi, ta biết ngay, người không có chết, sao người lại nhẫn tâm với ta như vậy, người có biết không, ta có bao nhiêu đau lòng. . . . . .”
Sắc mặt Chân Diệu dịu đi một chút, thầm nghĩ, thì ra là người này bởi vì cái chết của Thái phi mà đau lòng quá độ, khó trách cử chỉ thất thường thế này.
Nàng gượng gạo lộ ra nụ cười an ủi: “Hoàng thượng ——” còn chưa có nói xong, đã bị Thần Khánh Đế một phát kéo vào trong lòng.
Dưới phản xạ có điều kiện, nàng rút cây trâm duy nhất cắm trên đầu xuống giơ tay muốn đâm, lại nghe Thần Khánh Đế nói bên tai: “Thái phi, ta không bao giờ làm loạn nữa, người tha thứ cho ta được không? Ta chỉ là kìm nén quá lâu rồi——”
Cây trâm trong tay Chân Diệu rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, mà cả người nàng đã hóa đá rồi, đếm không hết bị sét đánh xuống bao nhiêu cái rồi.
Mà tiếng giòn vang của cây trâm rơi xuống đất, lập tức đánh thức Thần Khánh Đế, hắn buông tay Chân Diệu ra, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Chân Diệu.
Chân Diệu đã sớm cháy khét đẹt đùng rồi, liếm liếm môi có chút phát khô, run giọng hỏi: “Vừa rồi ——”
Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng miệng, cũng không dám hỏi tiếp nữa, vội vã cúi đầu nói: “Hoàng thượng, canh giờ không còn sớm, thần phụ cáo lui!”
Nàng vùi đầu đi luôn, lại nghe một tiếng quát lạnh: “Đứng lại!”
Bước chân Chân Diệu khẽ dừng, rồi đi càng nhanh hơn, phóng thẳng về phía cửa.
Thần Khánh Đế tức giận vô cùng, trực tiếp một bước dài chặn lại đường đi.
“Giai Minh, trẫm cho ngươi đi rồi sao?”
Thấy Chân Diệu cúi đầu không nói, thân thể hơi run, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, lạnh lùng nói: “Ngươi ngẩng đầu!”
Chân Diệu cúi đầu đứng, vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi ngẩng đầu lên, chẳng phải trước kia lá gan ngươi lớn lắm à, trẫm làm Hoàng thượng rồi, ngay cả dũng khí nói chuyện với trẫm cũng bị mất?”
Chân Diệu ngẩng đầu, đã sớm là lệ rơi đầy mặt, cười châm chọc nói: “Đúng nha, ngài đã làm Hoàng thượng cơ mà.”
Câu nói tiếp theo không có nói ra, Thần Khánh Đế lại hiểu ý nàng.
Nếu không phải đã làm Hoàng thượng, làm sao bức tử Thái phi đây!
Đến bây giờ, Chân Diệu không còn lòng dạ nào nữa, cũng rốt cục hiểu, vì sao Thái phi lại chọn một tuyệt lộ như vậy.
Nàng giống như rơi vào trong hầm băng, ngay cả sợi tóc cũng lạnh thấu, chỉ cảm thấy chân tướng hoang đường lại ghê tởm, còn có sự kiềm nén sợ hãi nói không rõ.
Chân Diệu theo bản năng lui về phía sau một bước, không cẩn thận đụng phải chân bàn, ngọc bội áp váy phát ra tiếng giòn vang rất nhỏ.
Thần Khánh Đế mắt lạnh nhìn tới.