Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 106 :

Ngày đăng: 03:39 19/04/20


Một bên khác, La Giản phát hiện đội trưởng Quỷ Hút Máu vẫn luôn bò phía trước cậu đột nhiên dừng lại.



Thụ yêu khổng lồ tại giây phút này tựa hồ an phận một chút, không tiếp tục điên cuồng lung tung bay múa, mà vững vàng giãn ra cành lá, những cây mây giống như đám rắn, một cây lại một cây quấn lên thân cây nhánh cây, có một vài cái đã bắt đầu quấn lên người La Giản, đem cậu gắt gao bó chặt lên thân cây.



Khi La Giản phát hiện mình bị cây mây trói lại, cậu đã không thể nhúc nhích, bởi vì chỉ cần giãy giụa là đám dây mây sẽ càng thít chặt, vì thế La Giản suy nghĩ một chút, cũng thả lỏng thân thể mình, không hề dùng sức, cứ như vậy mà treo trên thân cây.



Đội trưởng Quỷ Hút Máu phía trước sở dĩ dừng leo, nguyên nhân phỏng chừng cũng giống La Giản, cũng không muốn bị đám dây mây đó sống sờ sờ bóp chết. Nhưng mà, nếu không muốn bị quấn chết, vậy không thể nhúc nhích, không nhúc nhích, liền không thể tiếp tục leo.



Bọn họ đã cách mặt đất một khoảng rất xa, nếu không tiếp tục bò lên trên, ngã xuống cũng sẽ chết... à, đội trưởng Quỷ Hút Máu ít nhất có thể bay, La Giản thì một trăm phần trăm là tiết tấu bị ngã chết.



Đúng lúc này, sự tình càng không xong hơn liền xảy ra!



"Đáng chết!" Đội trưởng Quỷ Hút Máu nằm bò phía trước đột nhiên cao giọng mắng một câu, vung tay lên, trực tiếp dùng móng vuốt cắt đứng dây mây trên người mình, nhưng số lượng dây mây quá nhiều, cắt đứt xong nó sẽ mọc ra càng nhiều hơn, hơn nữa nhận ra đội trưởng Quỷ Hút Máu phản kháng, dây mây càng hung mãnh mà hướng về phía hắn tập kích.



Có lẽ là do giãy giụa quá mức kịch liệt, nữ quân sư vẫn luôn được đội trưởng Quỷ Hút Máu cõng trên lưng đột nhiên tuột ra, nữ nhân đáng thương này vẫn luôn ở trạng thái trọng thương chưa lành, hơn nữa thương thế càng kéo dài, nàng liền càng gần tử thần hơn. Có lẽ đội trưởng Quỷ Hút Máu cũng lo sợ điều này, gấp không chờ nổi muốn tìm cửa ra.



Nhưng, có một số việc chính là như vậy, càng vội vàng, càng hoảng loạn, càng hoảng càng loạn.



Bởi vậy, khi nữ quân sư rơi khỏi lưng đội trưởng, đội trưởng Quỷ Hút Máu vẻ mặt hoảng sợ, duỗi tay muốn bắt lấy nàng, nhưng hắn phản ứng chậm một bước, tay hắn sượt qua tay nữ quân sư, chỉ có thể trơ mắt nhìn người quan trọng nhất với mình như chim bị bẻ gãy cánh, thẳng tắp từ trên cao rơi xuống.



"Yến Hoa ––––!" Hắn gọi tên nàng, âm thanh dị thường thê lương.



La Giản ở dưới nghe thấy âm thanh này, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn lên trên, cũng chỉ thấy một bóng đen rơi xuống. La Giản cơ hồ thời gian cân nhắc lợi hại đều không có, cũng rút đao cắt đứt dây mây đang quấn tay mình, sau đó vươn tay bắt được nữ quân sư đã sớm hôn mê kia.



La Giản sau khi cứu người liền có chút hối hận, cậu phải là đầu đất mới có thể đi cứu địch nhân. Nhưng mà, La Giản cũng không biết hành động bản năng của mình có ý nghĩa gì, ý nghĩa là, cho dù là mật thất tàn khốc nhất, vẫn như trước không thể hủy diệt sự trung nghĩa cùng thiện lương sâu trong bản tâm cậu.



Đội trưởng Quỷ Hút Máu nhìn thấy Yến Hoa bình yên vô sự, cũng không rảnh lo bò lên tìm cửa ra, liền dang cánh bay tới trước mặt La Giản, gấp không chờ nổi duỗi tay ôm nữ nhân vào lòng, La Giản nhìn thấy sắc mặt tái nhợt sợ hãi của hắn, đột nhiên cảm thấy mình có chút hâm mộ nữ nhân này.



"Cảm ơn cậu."



Hiếm thấy, địch nhân cư nhiên nói lời cảm tạ La Giản, đội trưởng Quỷ Hút Máu nâng đôi mắt thâm trầm nhìn La Giản, đôi mắt hắn kì thật cũng là màu đỏ, nhưng không giống kẻ truy sát, đó là một màu đỏ sậm, hơn nữa chỉ có thời điểm hắn sử dụng vũ khí cùng kĩ năng, đôi mắt mới chuyển thành màu sắc này.



Đội trưởng Quỷ Hút Máu là một người da trắng, nhưng nói tiếng Trung phi thường lưu loát, tóc của hắn là màu nâu, ngũ quan thâm thúy đặc thù của người da trắng, dáng người cũng cao lớn hơn đại đa số.



"Tôi nợ cậu một ân tình, nhưng tôi sẽ không từ bỏ cơ hội thoát khỏi mật thất." Đội trưởng nói, ngữ khí thành khẩn, sau đó hắn lấy ra một thứ đưa cho La Giản, còn nói: "Cho nên thứ này liền tặng cho cậu, coi như tạ lễ, từ nay về sau chúng ta không ai thiếu nợ nhau."


Nhưng U linh cảm thấy khó giải quyết, nhưng chưa sợ hãi mà lui bước, mà bắt đầu nghĩ mọi cách chiếm được tiên cơ.



Lúc này, vẫn là đánh lén tương đối phù hợp.



U linh một bên ngẫm đối sách, một bên chậm rì rì leo lên, hắn đã tồn tại qua vô số khảo nghiệm của mật thất, sự tình đê tiện cũng làm không ít, vì có thể sống sót, U linh có thể làm bất cứ chuyện gì, trả bất kì giá nào, đánh lén địch nhân, chỉ xem như trò trẻ con.



"Tốc độ phản ứng của tên này rất nhanh, nếu ám sát, cần phải là thời điểm hắn lộ ra sơ hở, hơn nữa phải bảo đảm một kích giết chết, nếu không thành công, tốc độ phản ứng của hắn cũng đủ để hắn phản kích sau đó giết chết mình." U linh làm ra một loạt phán đoán trong nội tâm.



"Vũ khí của hắn là dao phẫu thuật, có thể phỏng đoán kỹ năng của hắn có tương quan với giải phẫu ngoại khoa, hơn nữa chiêu "cắt thần kinh" hắn đã sử dụng với mình... thực đáng sợ, đó là kỹ năng có thể trực tiếp tác dụng lên thần kinh, cắt đứt dây thần kinh của mình, khiến mình mất đi cảm quan, hoặc thậm chí trực tiếp tử vong."



U linh đưa ra càng nhiều phỏng đoán đáng sợ, những phỏng đoán đó khiến hắn thật sâu cảm nhận sự đáng sợ của địch nhân.



"Nhưng mình vẫn có cơ hội chiến thắng, nếu dùng kỹ năng kia..."



U linh một lần nữa lắp ráp vũ khí, tạo ra một cây súng ngắm, sau đó hắn xách súng bắt đầu tìm vị trí tốt nhất.



Trước khi ngắm bắn phải chuẩn bị chu toàn, nắm giữ khoảng cách, góc độ, hướng gió cùng độ sai lệch có thể, nhưng tại nơi hẹp, địa thế lại thấp như vậy, nói cách khác, U linh chỉ có thể hướng về phía trước mà bắn, hơn nữa muốn giết chết một mục tiêu di động, ngắm bắn chuẩn xác vẫn có chút khó khăn.



Thời điểm U linh theo dõi tên hề đã nắm chắc rất tốt khoảng cách, không xa không gần, vừa đủ để địch nhân không phát hiện, cũng vừa đủ để không mất dấu hắn.



Dù sao, cơ hội chỉ có một lần.



Sau khi làm một loạt chuẩn bị, U linh bắt đầu nâng súng ngắm, hắn gần như nằm rạp trên đất, cố định thân thể mình, nòng súng ngắm về phía trên, U linh vẫn tương đối may mắn, thời điểm hắn theo dõi luôn đi theo dấu chân cùng dấu vết di chuyển của đối phương, hơn nữa bốn phía cực kỳ tối tăm, U linh căn bản không bật đèn, mà là trực tiếp lấy từ tùy thân mật thất ra một cái kính nhìn đêm đeo lên.



Nhưng tên hề lại bật một cái đèn pin, ánh sáng tỏa ra xung quanh, khiến hắn trở thành mục tiêu rõ ràng dưới ống ngắm súng bắn tỉa.



Hắn vẫn cứ chậm rãi từ từ đi, có tiết tấu mà đong đưa theo thân cây, nhưng điều này cũng vừa lúc cho U linh ưu thế lớn hơn nữa, hắn chỉ cần cảm thụ tần suất rung của thân cây, là có thể phỏng đoán được động tác của tên hề!



Không cần khẩn trương, mình chưa từng ngắm bắn trượt!



U linh tính toán tốt tốc độ cùng độ lệch hướng của viên đoạn, dự đoán hết thảy khả năng xuất hiện trạng huống dị thường, hắn giơ họng súng lên cao, nheo mắt, ngón trỏ đặt trên cò súng.



_________



Nốt chương sau là chuyển bản đồ.