Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 108 :
Ngày đăng: 03:39 19/04/20
Tiếng gió bão.
Mơ hồ từ một nơi rất xa truyền tới, mang theo tiếng sấm rền trầm thấp, vẫn luôn cuồn cuộn rung động bên tai hắn.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy mình đang nằm, nằm trên một số pha tương đối nhỏ, bởi vì tay hắn đang tiếp xúc với vải dệt mềm mại bên dưới, vải dệt kia tràn đầy hương vị ẩm ướt.
Không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy mật đất phảng phất như đang chuyển động, cùng với tiếng bánh xe quay và tiếng ầm vang của xe lửa.
Tôi đang ở đâu?
Hắn hỏi mình như vậy, sau đó hắn cảm thấy mình nên mở to mắt quan sát hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nhưng thân thể nặng nề như vậy, ngay cả nhấc mí mắt lên cũng là sự tình thực gian nan, hô hấp cũng trở nên khó khăn, như đang chìm dưới biển sâu.
Đầu óc hắn trống rỗng, cũng không biết mình nên làm gì, mờ mịt lại hỗn loạn, ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân...
Âm thanh kia rất chậm, phảng phất như thong thả đi dạo, dùng từ tốc độ rùa bò cũng không nói quá chút nào, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, dường như chậm rãi đi tới bên người mình, sau đó hắn liền cảm thấy hoảng loạn, chủ nhân tiếng bước chân này mang đến cho hắn cảm giác sợ hãi không tên, hắn muốn mở mắt ra nhìn xem đó là ai, nhưng hắn không có sức.
Tiếng bước chân dừng bên cạnh hắn.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng hít thở, đó là tiếng hít thở của một người xa lạ, cách hắn phi thường gần, hắn cảm thấy tiếng hít thở đang vang lên phía trên đỉnh đầu mình, hắn thực mau ý thức được, người này đang cong lưng quan sát mình, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt lượng tỏa ra từ hơi thở của đối phương.
Sợ hãi không tự giác mà gia tăng, hắn muốn cử động thân thể mình, hắn hi vọng bản thân có thể cử động, mở to mắt, hành động!
Bởi vì hắn cảm thấy có nguy hiểm!
Quả nhiên, giây tiếp theo, người lạ đáng sợ này vươn tay ra, bóp cổ hắn!
Hắn cảm thấy rõ ràng lực lượng của đôi tay này, đó là một đôi tay phi thường thô ráp, móng tay dài cơ hồ cắm vào da thịt hắn! Thống khổ cùng hít thở không thông bắt đầu tập kích thân thể hắn, hắn muốn giãy giụa, giãy giụa kịch liệt, nhưng hai tay hai chân lại vẫn không thể nhúc nhích như cũ, mà thống khổ lại đơn phương mà tăng tiến!
"Nhưng trên tờ giấy này cũng viết, trong chúng ta có một kẻ sát nhân, có lẽ chưa tới sáu tiếng đồng hồ, chúng ta đã bị giết sạch." Quạ đen nói như vậy –– hiện tại gọi hắn là quạ đen, dưới tình huống chưa nhớ ra tên mình, hắn xác thật chỉ có thể sử dụng một cái tên buồn cười như vậy.
"Nhưng tại sao cậu lại biết kẻ sát nhân kia nhất định sẽ đại khai sát giới?" Cú mèo cười nhạt đáp lại, đôi mắt hắn rất sâu, ánh mắt nhìn quạ đen cũng lộ ra chút quỷ dị, quạ đen phát hiện trên tai người đàn ông này cư nhiên mang một cái khuyên tai màu đen.
"Cậu xem, hiện tại cái gì tôi cũng không nhớ nổi, tôi không nhớ nổi hiện tại là mấy giờ, hôm nay là ngày bao nhiêu, hôm qua tôi làm gì, sau đó lại muốn làm gì, tôi cũng không nhớ nổi tên mình, bạn bè thân thích của mình, từ nhỏ đến lớn những chuyện tôi đã trải qua, cái gì cũng không nhớ nổi."
Cú mèo trầm giọng tự thuật, nhưng quỷ dị chính là, quạ đen không thể nghe thấy khủng hoảng trong giọng nói của người đàn ông này, không phải sau khi mất trí nhớ sẽ cảm thấy sợ hãi hoặc khẩn trương sao? Giống như quạ đen hắn, từ một khắc hắn tỉnh lại bắt đầu, hắn chỉ cảm thấy mờ mịt cùng sợ hãi.
"Tại sao cậu lại không sợ hãi?" Bởi vì hoài nghi, nên quạ đen không thể không thử cú mèo một lần nữa, hắn không thể tin một người xa lạ! Cho dù rất có khả năng, trước khi mất trí nhớ, bọn họ quả thực là bạn thân sống chết có nhau.
Nhưng dưới điều kiện không có ký ức cùng cảm tình, người đàn ông trước mắt này đối với quạ đen, chỉ là một người xa lạ tràn ngập hơi thở quỷ dị mà thôi.
"Sợ hãi?" Cú mèo nghiêng nghiêng đầu, hắn lại cười, hắn cười rộ lên thực đáng yêu, tướng mạo hắn quả thực là điểm cộng, nhưng quạ đen lại cảm thấy hơi thở quỷ dị trên người người này càng thêm nặng nề.
"Chúng ta không cần sợ hãi, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, cho dù là trò chơi phải dùng mạng sống làm tiền đặt cược." Cú mèo nói: "Cậu biết không? Dưới điều kiện con người mất đi hết thảy ký ức, họ sẽ bại lộ ra bản tính chân thật nhất."
"Con người sở dĩ có thể hình thành ý thức, chính là bởi vì có ký ức, tích lũy ký ức cùng trí tuệ, làm chúng ta có được ý thức. Mà hình thành tính cách con người, là căn cứ vào ảnh hưởng của hoàn cảnh, ảnh hưởng của con người quanh ta, ảnh hưởng của hết thảy những sự việc chúng ta gặp phải, ảnh hưởng này hình thành ký ức trong đầu chúng ta, bởi vậy đắp nặn cùng thay đổi tính cách chúng ta."
Cú mèo đột nhiên đứng lên từ sô pha, khiến quạ đen không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng tối tăm trong khoang xe chiếu rọi lên người người đàn ông này, khiến tươi cười trên gương mặt hắn có chút âm trầm.
"Mà khi con người mất đi ký ức, chúng ta liền trở nên không có tính người, giống như dã thú trong thiên nhiên tàn khốc vậy, chỉ vì sống sót, mà không từ thủ đoạn."
____________
Từ chương này trở đi đại từ nhân xưng sẽ thay đổi hết thành hắn (do mn k quen biết + chưa nhận ra nhau) và xưng hô thì là tôi-cậu tôi-anh tùy thuộc tuổi tác(?). Khi nào khôi phục kí ức sẽ khôi phục xưng hô.
Tui cũng định sau đó sẽ đổi đại từ nhân xưng cho La Giản từ cậu thành hắn, vì cậu thì nghe yêu yếu, mà hắn thì nghe trâu hơn, cái này thì cần chưng cầu ý kiến độc giả 1 chút.