Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 114 :
Ngày đăng: 03:39 19/04/20
Hoàn toàn trái ngược với tình hình hòa hợp với của bên quạ đen, cú mèo cùng người đàn ông còn lại gần như chuẩn bị động thủ đánh nhau. Đây thực sự là tình huống phi thường không xong, bởi vì người đàn ông tóc dài này một chút cũng không thèm nghe lời người khác nói, hơn nữa, tới gần cú mèo mới phát hiện, tên này bị hủy dung nửa bên mặt.
Nửa mặt hoàn hảo không khuyết điểm, thậm chí để ý kỹ còn có thể nhìn ra, trước khi bị hủy dung hắn tuyệt đối là mỹ nhân. Nhưng nửa mặt còn lại lại phủ kín vết thương, có vài vết sẹo tứ tung ngang dọc bò trên mặt hắn, xấu xí dữ tợn, thực khó coi. Vốn dĩ đây cũng không phải vấn đề, cú mèo không phải kẻ nhan khống, càng sẽ không kỳ thị người khuyết tật.
Nhưng vấn đề là, tính cách người này thật sự rất...
Wolf ––– chính là chữ trên nhãn tên của người đàn ông này, có nghĩa là sói.
Người đàn ông gọi là sói này, từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện tử tế một câu, mặc kệ cú mèo nói gì, hắn không cười lạnh thì chính là châm chọc mỉa mai, chửi rủa, không thèm che giấu sự khinh bỉ, là người đều không thể nhẫn nhịn được, huống chi cú mèo vốn dĩ không phải người rất nhẫn nại.
"Tôi nói anh! Tôi đã rất kiên nhẫn, cố gắng giao lưu với anh, tôi mặc kệ anh đang nghĩ cái gì trong lòng, nhưng tình huống hiện tại của chúng là là như nhau, chúng ta bị nhốt trong một đoàn tàu, hơn nữa tùy thời có thể chết." Cú mèo bất đắc dĩ nói chậm lại: "Chỉ cần anh chịu phối hợp một chút, tình huống sẽ không thể tệ hại hơn hiện tại!"
"Phối hợp?" Sói nghiêng nghiêng đầu, để tóc mình lung tung rối loạn rơi trên trán, hắn tỏ vẻ không sao cả, trả lời: "Tại sao tôi phải phối hợp với cậu?"
"Tôi cho rằng anh cũng không muốn chết, có người nhốt chúng ta ở chỗ này, còn phát cho mỗi người một tờ giấy, tôi biết anh cũng có một tờ... anh có thể..."
Sói không kiên nhẫn cắt ngang lời cú mèo, nói: "Tôi vứt rồi." Sau đó châm biếm mà nhìn cú mèo: "Cậu sẽ không ngu si tới mức tin tưởng lời nhắn trên một tờ giấy không rõ lai lịch sao?"
Cú mèo cố gắng hít sâu để bản thân bình tĩnh lại, lại không nhịn được nắm chặt quyền, cậu nói càng chậm hơn: "Tiên sinh, tôi không muốn khiến cả hai bên đều không thoải mái, tôi cũng không tin anh muốn ở lại trong đoàn tàu nhàm chán này, anh sẽ muốn thoát ra! Cho nên, chỉ cần kế tiếp anh không tự tìm phiền toái, ngoan ngoãn cùng đi theo bọn tôi, đừng làm bất luận chuyện khác người, đừng thương tổn người khác hay thương tổn chính bản thân, chúng ta liền có thể thành công rời khỏi nơi này..."
"Xem xem, yêu cầu vô sỉ của cậu, dựa vào cái gì muốn tôi ngoan ngoãn làm cái đuôi đi sau mông các cậu?" Sói lại lần nữa châm chọc cú mèo, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập khinh bỉ.
Cú mèo rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, nếu anh không muốn đi cùng đường với tôi, vậy ở lại đây đi! Tùy anh! Anh muốn làm gì thì làm, tôi quả thật không quản được anh!"
Cú mèo nghĩ nghĩ, trả lời: "Quả thật, chúng ta tỉnh lại trong khoang số 13, còn phải tốn không ít thời gian mới tìm được thi thể tìm được chìa khóa, nhưng ở khoang số 12 lại không phí nhiều sức, lời nhắn trên cửa thậm chí trực tiếp nhắc nhở vị trí chìa khóa cho chúng ta."
Cú mèo tiếp tục nói: "Mà khoang số 11, mèo đen cùng sói cũng ở trong cùng một khoang."
"11 là số lẻ." Quạ đen tiếp lời, suy nghĩ hai người bắt đầu quỷ dị mà đồng bộ: "Lời nhắn trên khoang xe này thoạt nhìn rất khó, hơn nữa rất rõ ràng có loại cảm giác... khiến chúng ta có hiềm nghi mà giết hại lẫn nhau."
"Cậu có cảm thấy đây là một quy luật hay không... nếu chúng ta thành công mở ra cánh cửa này, tiến vào khoang số 10, hơn nữa khoang số 10 cũng sẽ trực tiếp chỉ ra vị trí của chìa khóa, trực tiếp để chúng ta qua cửa, như vậy liền có thể xác định –– mật thất đoàn tàu này có một hình thức tuần hoàn nhất định."
"Số lẻ và... số chẵn sao?"
Quạ đen cùng cú mèo thảo luận lâm vào ngõ cụt, bọn họ từ bỏ tiếp tục nghiên cứu về số thứ tự khoang xe, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu lời nhắn trên cửa khoang số 11.
"Đoạn văn này quả thực rõ ràng, câu cuối cùng mới là trọng điểm." Quạ đen trực tiếp kết luận.
"Đừng để máu bắn lên pha lê." Cú mèo nhẩm lại một lần, "Rốt cuộc là có ý gì?"
_________________________
Tui thấy tg viết thay đổi tính cách nhân vật khá hay nhé. A Lam ngày xưa có lẽ vì bị bắt nạt nên trong đời sống bình thường em ý hơi yếu đuối, dựa dẫm rất nh vào La Giản, nh ở đây k có kí ức nên cũng gan to hơn nh, điển hình ng cứng cỏi.
Mà ở ngoài La Giản cũng đc A Lam dựa dẫm nh, nch là phải làm cột lâu r nên cũng cứng. Lại còn học tâm lý học tội phạm nữa nên suy đoán rất là thần thánh. Nhg vào đây học vấn bay hết:v nên rõ ràng là A Lam thông minh hơn La Giản.