Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 120 :
Ngày đăng: 03:39 19/04/20
Việc lấy máu này, nói thì dễ, thực hiện thì khó, dù sao cũng là một phương thức tự hại bản thân, không phải chuyện mọi người đều sẽ tình nguyện làm.
Tuy rằng quạ đen là người thứ nhất thành thật trích máu. Thông thường, đàn ông trưởng thành có lượng máu tầm 85~80ml/kg, xuất huyết cấp tính xảy ra khi mất máu trên 20% con số này, lúc có con người sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Nhưng lượng máu này kỳ thật cũng rất nhiều, nếu cả năm người ở đây đều tình nguyện quyên một lượng máu nhất định, vậy thì chứa đầy thùng nước trong WC kia là tuyệt đối không thành vấn đề.
Kết quả là, quạ đen liền lấy thùng nước trong WC ra ngoài.
Nhưng, lấy máu không chỉ kiểm tra năng lực chịu đựng của thân thể bạn, mà cũng kiểm tra năng lực chịu đựng trên tinh thần, không phải ai cũng có thể trơ mắt mặt không đổi sắc mà nhìn máu mình tuôn chảy không ngừng, nhìn sinh mệnh trôi đi... Ầy, có lẽ trước mắt có một người như vậy.
Quạ đen có chút khiếp sợ nhìn về phía mèo đen, mèo đen quả thật có thể được miêu tả là "mặt không đổi sắc", ngồi trên sô pha giơ bàn tay lên trên thùng nước, một dao hạ xuống, máu kia liền xôn xao chảy xuống, quạ đen có chút khẩn trương, đợi một lúc, thấy sắc mặt mèo đen dần dần trắng bệch, vội bóp chặt mạch máu hắn, sau đó cột băng vải lên.
Sau đó rắn hai đầu lại bị lấy máu lần nữa, lúc này rắn hai đầu đáng thương, mềm như bông bất động trên sô pha. Vì thế phân lượng máu của ba người, lại chỉ đầy một phần ba thùng nước, nguyên nhân vẫn do quạ đen quá cẩn thận, bởi vì nếu một lần lấy quá nhiều máu, vấn đề phải ứng phó sau đó sẽ càng phức tạp hơn.
"Được rồi, tới lượt cậu." Quạ đen nhìn về phía cú mèo, ý bảo hắn nên ra tay.
Cú mèo không nói một lời, cũng không động, nhìn chằm chằm thùng nước kia, im lặng hồi lâu, trong thùng nước sóng sánh máu đỏ, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi, khiến người ta cảm thấy hơi buồn nôn.
Ngược lại, quái vật trên mặt đất dường như cũng đánh hơi thấy mùi máu, bắt đầu phát ra âm thanh mỏng manh nhưng sắc nhọn.
"Quái vật kia sắp vội không đợi nổi nữa." Quạ đen nói.
Cú mèo cũng nghe thấy tiếng kêu của nó, hắn chần chờ nhìn thoáng qua thùng nước đựng máu kia, sau đó nói với quạ đen: "Có thể, có thể để tôi tự mình sao? Ý tôi là... đơn độc một người."
Quạ đen khuyên can hắn.
Cú mèo thì không bị bất luận cái gì ảnh hưởng, hắn tựa hồ không ngửi thấy mùi tanh tưởi kia, ngay cả ngực cũng không phập phồng, mắt nhìn thẳng quái vật đang quỳ rạp trên đất, nửa biểu cảm cũng không có.
"Ba tên kia không phải con người đi?" Rắn hai đầu vẻ mặt không chịu nổi, kéo quạ đen ngồi xổm một góc, bắt đầu oán giạn: "Cái tên gọi là "sói" kia, ngay từ giây phút đầu tôi thấy hắn, trên mặt hắn chỉ có một biểu cảm, lúc nào cũng nhìn cầu cười dữ tợn, cứ như mỗi thời mỗi khắc đều muốn xử lý cậu. Hai tên khác thì khỏi nói, mẹ nó, ngoài mặt không biểu cảm thì vẫn là mặt không biểu cảm!"
"Cú mèo lúc trước không phải như vậy." Quạ đen nhăn mày, hắn nhớ rõ thời điểm hắn vừa tỉnh lại trong khoang xe cùng cú mèo, cảm xúc đối phương vẫn tương đối phong phú... nhưng theo thời gian trôi qua, vẻ mặt hắn càng lúc càng vô cảm.
"Còn mèo đen, tên này rất thần bí, hơn nữa quá im lặng. Nhưng hắn có điểm tương đồng với sói."
"Tương tự chỗ nào?"
Quạ đen dừng lại, dường như đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, rất lâu sau mới mở miệng: "Nói thế nào nhỉ... có một cảm giác hung tàn."
"Còn tôi thì sao?" Rắn hai đầu đột nhiên chỉ vào bản thân.
"Anh?" Quạ đen ngẩng đầu nhìn rắn hai đầu, rắn hai đầu nhìn hắn cười. Quạ đen nghĩ một lát, thập phần nghiêm túc trả lời: "Ngốc... ngốc nghếch."
Vì thế rắn hai đầu không nói câu nào, âm trầm trừng mắt nhìn quạ đen. Quạ đen bị ánh mắt của hắn dọa sợ, lấy lòng nói: "Ừm, thực ra lúc anh không nói chuyện cũng rất đáng sợ."
Rắn hai đầu lập tức cười.
Rắn hai đầu rất kì quái, lúc hắn im lặng mặt không biểu cảm trông thực âm trầm, đặc biệt là cặp mắt kia, đầy quyết liệt. Nhưng một khi mở miệng nói chuyện, khí tràng âm trầm này liền tự sụp đổ, lập tức trở thành anh trai nhà bên.
Thật thú vị nha, quạ đen thầm nghĩ trong lòng.