Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 134 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
La Giản vẫn thành công một lần nữa xử lý con sói lớn, tuy rằng thu hoạch được thịt cùng máu sói, nhưng trên người La Giản lại nhiều thêm một vết thương, trước ngực hắn có một vết thương do bị móng sói cào ra, nhìn qua thực thê thảm nhưng kỳ thật miệng vết thương tương đối nông. La Giản khát muốn chết, vừa giết chết con sói, hắn liền gấp không chờ nổi mà bò lên uống máu tươi, hắn không rảnh lo chuyện máu tanh hôi ghê tởm, hắn biết bản thân cần mau chóng bổ sung nước, nếu không chưa kịp đói chết, đã sống sờ sờ khát chết.
La Giản gần như rót đầy một bụng máu tươi, nhưng sau đó vẫn nôn ra không ít, bởi vì máu sói sống không dễ uống chút nào, mùi tanh quá nặng, ghê tởm muốn chết, nhưng để sống sót, La Giản vẫn cố uống không ít.
Sau đó hắn dùng đao xẻ mấy khối thịt trên người sói, hắn không thể kéo theo con sói lớn như vậy, đành phải cắt xuống mấy khối thịt tươi thoạt nhìn không tồi. La Giản không muốn tiếp tục mốc meo trong rừng rậm quỷ dị này, hắn phải tìm được đường ra, cho dù phải một lần lại một lần loanh quanh trong rừng cây, La Giản cũng không muốn dừng bước.
Bởi vậy sau khi giải quyết con sói, La Giản mang theo một khối da sói bọc thịt sói, tiếp tục đi về phía trước. Lúc trước hắn đã thử đi về nhiều phương hướng khác nhau, hắn thử đi về phía mặt trời, hoặc đi ngược lại phía mặt trời, hoặc phải hoặc trái, mặc kệ thế nào, cuối cùng hắn vẫn sẽ trở về bên cạnh cây cổ thụ có khắc chữ thập kia.
Nhưng lần này La Giản quyết định áp dụng một số phương thức khác, hắn lại một lần nữa đi về phía mặt trời, gần như mỗi một bước hắn đi, mỗi một thân cây hắn nhìn thấy, hắn đều sẽ khắc lên thân cây đó một chữ thập, hắn muốn xem, đến tột cùng hắn làm thế nào mà đi một vòng lớn như vậy lại vẫn trở về cái cây kia.
Nhưng khoảng một giờ sau, La Giản vừa khắc chữ thập vừa đi về phía trước, cuối cùng hắn phát hiện, phía trước lại liên tiếp xuất hiện những cây đại thụ đã bị khắc dấu. La Giản bỗng nhiên ý thức được, hắn lại quay về, hắn lại thấy thân cây quen thuộc kia, bởi vì La Giản đã thấy cái cây này vô số lần, hình tượng của nó gần như đã in sâu trong não La Giản.
La Giản có chút nhụt chí cùng tuyệt vọng, hắn không biết đến tột cùng mình đã hao phí bao nhiêu thời gian trong cánh rừng này, nhưng vầng thái dương trên bầu trời chưa từng thay đổi, vẫn như trước treo ở đó, ngay cả vị trí cũng không hề xê dịch.
La Giản nhìn không trung nửa ngày, hắn lại một lần nữa dựa vào thân cây quen thuộc mà ngồi xuống, nhưng lần này, La Giản bỗng nhiên nhận ra một chuyện không thích hợp.
Đúng rồi, thi thể con sói kia đâu?
La Giản không rõ, hắn không biết con sói này làm như thế nào, một lần lại một lần hồi sinh, còn một lần mà một lần đột kích hắn. Hơn nữa, hắn cảm thấy con sói này càng lúc càng thông minh hơn. Nó còn tựa hồ không sợ chết, cho dù La Giản giết chết nó bao nhiêu lần, nó vẫn sẽ tìm đến La Giản tính sổ.
Ngoại trừ sói, còn có cánh rừng không thể thoát khỏi này. Cùng với mặt trời đỏ vĩnh viễn treo ở đó không nhúc nhích. La Giản lại một lần nữa đờ đẫn nhìn bầu trời, hắn cảm thấy mệt mỏi hơn, có thể là do mất máu quá nhiều, hắn cũng cảm thấy hơi choáng.
Miệng vết thương trên cổ vẫn đang đổ máu, nhưng La Giản đã không còn sức lực để tự băng bó cho mình.
Dứt khoát chết là được rồi –––
La Giản suy sụp nghĩ, hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng, địa phương này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cây cối khô khốc đó, một vầng thái dương màu đỏ kia, còn có con sói không ngừng chết đi sống lại kia. Đều khiến tuyệt vọng khắc sâu vào lòng hắn.
Vì thế La Giản nhắm hai mắt lại, hắn quyết định bất động, an vị ở đây chờ chết.
Nhưng qua không lâu, hắn lại một lần nữa mở mắt ra, cắn răng xé ra một miếng vải trên tay áo, băng bó vết thương trên cổ, La Giản lại một lần nữa đứng dậy, cho dù hắn đầu váng mắt hoa, mỏi mệt không chịu được, nhưng La Giản bỗng nhiên cảm thấy, mình không thể chết.
Tuyệt đối không thể chết ở đây.
Vô luận thế nào, tôi đều phải sống sót, bởi vì có người đang chờ tôi.