Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 143 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


"Anh đang kể chuyện khoa học viễn tưởng sao?" La Giản hỏi Ưng như vậy, cũng không phải trào phúng đối phương, đây chỉ đơn thuần là một câu hỏi mà thôi.



Ưng lắc đầu: "Không không! Đây đương nhiên không phải chuyện khoa học viễn tưởng, đây là chuyện xảy ra trong thế giới thực, chỉ là các cậu còn chưa trải qua, cho nên không biết đoạn lịch sử này vĩ đại cỡ nào, kinh tâm động phách* thế nào. (*mất hồn mất vía?)



"Nói vậy, anh là từ tương lai xuyên tới đây sao?"



Ưng tiếp tục lắc đầu: "Cũng không phải, tôi không thuộc về bất luận thời gian hay không gian nào, bởi vì tôi lưu lạc quá lâu, cho nên đã quên mất bản thân tới từ đâu."



Nghe câu nói kia, La Giản dừng một chút, hắn thoáng nghiêng đầu, chần chờ mà nhìn Ưng, thử thăm dò đặt câu hỏi: "Thế... cái không gian mật thất này, đấu trường Tu La, cũng là do anh kiến tạo sao?"



Ưng nở nụ cười: "Cậu cuối cùng cũng hỏi trúng vấn đề, cho nên tôi có thể nói cho cậu, đấu trường Tu La... có một phần là do tôi kiến tạo."



"Chỉ một phần?"



"Chỉ có một phần." Ưng nói: "Những phần khác là do các đồng bạn của tôi cùng xây dựng, đáng tiếc, như lời tôi đã nói trước đó, tám người ngoại trừ tôi đều đã chết, cho nên việc xây dựng gian mật thất này chưa được hoàn thành, mà dựa vào sức mạnh của một mình tôi, tôi cũng không thể tiếp tục tu sửa nó. Tôi chỉ có thể duy trì sự tồn tại của nó, chỉ cần tôi ngồi ở đây, đấu trường Tu La sẽ vĩnh viễn tồn tại."



Lời nói này khiến La Giản có chút giật mình, hắn đã rất lâu không còn dao động cảm xúc như vậy, hắn híp mắt nhìn Ưng, nói: "Các anh có thể sáng tạo một thế giới."



"Đương nhiên có thể, nhưng cần rất nhiều thời gian, cũng không giống thần trong truyền thuyết thần thoại nào đó, có thể sáng tạo một thế giới hoàn chỉnh trong vòng bảy ngày.Nhưng điều đó chúng tôi làm không được, chúng tôi cần rất nhiều thời gian, có thể là mấy ngàn năm."



"Vậy tại sao các anh lại phải kiến tạo nơi này, kiến tạo không gian này?"



"Chuyện này có liên quan tới lịch sử tương lai tôi nói vừa nãy, cậu cắt lời tôi, thế nhưng hiện tại tôi có thể tiếp tục kể, lúc trước chúng ta đang nói tới đâu?"
Ưng ngẩng đầu, dùng khuôn mặt thiếu niên của hắn nhìn La Giản: "Mà cậu đang nằm giữa tai ương."



"Vậy còn anh? Chẳng lẽ anh cũng theo hệ thống này, vượt qua một trăm triệu năm sao?" La Giản từ đầu cảm thấy thân phận của Ưng, có lẽ hắn vẫn luôn ở trong không gian do hệ thống chế tạo, sau đó bị mang theo, cùng vượt qua thời không.



Nhưng Ưng lại phủ định suy nghĩ của La Giản, hắn lắc đầu: "Không, khi hệ thống vượt thời không đi tới nơi này, không mang theo bất luận kẻ nào, không có chiến sĩ tương lai hay sinh vật ngoài hành tinh nào."



"Vậy tại sao anh lại biết mọi chuyện?" La Giản cảm thấy càng thêm khó tin, chuyện này quả thực là bom nặng tấn với hắn, khiến hắn sợ tới mức rối tinh rối mù.



"Tôi biết hết thảy chuyện này bởi vì... bởi vì..." Ưng lại một lần nữa mắc kẹt, hắn thống khổ, rối rắm dùng tay gãi gãi tóc mình, hắn mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới mở miệng: "Đó là bởi vì, tôi cùng đội ngũ của mình, nhặt được công nghệ cao đến từ tương lai này, lúc đó chúng tôi nhặt được cái hệ thống này! Nó vượt qua thời gian trăm triệu năm, không chỉ tiêu hao toàn bộ năng lượng, thậm chí bị hủy đến biến dạng! Vô lực nhúc nhích, nhưng lõi của nó vẫn toàn vẹn!"



"Chẳng lẽ... anh..." La Giản trợn to mắt nhìn Ưng, trong lòng hắn dần dần có dự cảm không tốt.



"Đúng vậy, đúng vậy!" Ưng lại một lần nữa gãi gãi đầu, gần như cạo rớt một tầng da đầu xuống, hắn nói: "Chúng tôi phát hiện khoa học kỹ thuật tương lai đáng sợ này, nhưng chúng tôi thực hưng phấn, chúng tôi học được tri thức tiên tiến của tương lai, chúng tôi thậm chí muốn cải tạo lõi hệ thống, tận đến khi nó thoát khỏi khống chế của chúng tôi, biến thành bộ dáng này ––– mà cậu phải hiểu, ban đầu, chúng tôi chỉ cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, chúng tôi chỉ muốn chế tạo một game thực tế ảo!"



"Game thực tế ảo anh muốn đã hại chết mấy ngàn mấy vạn người thậm chí nhiều hơn!"



"Nếu lúc trước anh không dây dưa với hệ thống chết tiệt kia, để mặc nó hư thối ở góc nào đó! Lúc này tôi phỏng chừng còn có thể ngồi trong nhà nhàn nhã ăn cơm! Bạn tôi sẽ không bị nhốt trong mật thất trừng phạt nào đó, không ngừng luân hồi, đợi tôi đến cứu!"



La Giản không kiềm nổi phẫn nộ, hắn giãy giụa trong không gian mật thất này lâu như vậy, trải qua nhiều lần sinh sinh tử tử như vậy, chứng kiến vô số người tử vong rồi lại luân hồi, hóa ra chỉ vì mấy kẻ muốn tạo ra một trò chơi mà biến thành bộ dạng ngày hôm nay!



Ưng không khỏi vươn tay giữ La Giản, hơi thở hắn cũng không ổn định, nhưng vẫn muốn trấn an La Giản: "Bình tĩnh! La Giản, tôi cũng không muốn biến thành bộ dáng này, nhưng sự thật đã như vậy... Mà chuyện chúng ta phải làm, là làm thế nào để cứu vớt cục diện này."