Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 151 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


La Giản không trả lời câu hỏi của tên hề, hắn né tránh rồi cười nhạt. Sau đó, La Giản liền nắm tay áo tên hề kéo hắn đi về phía trước, La Giản vừa đi vừa nói với hắn: "Chúng ta cần thu hút những quỷ hồn đó."



"Dùng hết sao?" Tên hề nhớ tới vừa rồi khi hắn dùng đèn dầu liền dẫn tới ảo giác và những cái bóng.



"Dùng hết cũng không thu hút được nhiều, lãng phí nhiên liệu lại không có hiệu quả." La Giản lắc đầu, hắn nhìn tên hề, mỉm cười: "Nghe, Hồng tiên sinh, đừng quá xem thường tôi, tôi mạnh hơn anh tưởng nhiều, cho nên mặc kệ lát nữa tôi làm gì, anh không được sợ hãi, được không?"



"Sợ hãi?" Tên hề trong lúc nhất thời không thể hiểu được ý nghĩa chân chính trong lời này của La Giản, bởi vì tên hề không cảm thấy mình sẽ sợ hãi, tuy rằng hắn chưa trải qua nhiều mật thất, nhưng cũng sẽ không bởi vì một vài việc nhỏ nhoi mà sợ hãi hoảng loạn không thể kiềm chế.



Thế nhưng, rất nhanh tên hề đã hiểu tại sao La Giản lại bảo hắn đừng sợ hãi.



La Giản thấy quả cầu thủy tinh đã khiến thương thế của tên hề khép miệng, tuy rằng hắn vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng ít nhất sẽ không đổ máu, đau nhức. Vì thế La Giản liền lấy đi quả cầu thủy tinh, lại một lần nữa biến hóa vũ khí của mình, chỉ một thoáng đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, biến thành một cây cờ chiêu hồn.



"Cậu làm gì vậy?" Tên hề nghe được động tĩnh của La Giản, hắn tựa hồ nghe thấy âm thanh lá cờ phập phồng, rồi sau đó La Giản giải thích cho hắn: "Tôi làm một cái cờ chiêu hồn."



"Cờ chiêu hồn? Thứ đồ chơi đó thật sự hữu dụng?"



La Giản không sao cả, nói: "Có lẽ đi, thứ này sau khi tôi phục chế còn chưa thử qua, cho nên đây là lần đầu tiên sử dụng."



"Phục chế? Lần đầu tiên sử dụng?" Tên hề càng không hiểu, nhưng vẫn bắt được trọng điểm: "Nói cách khác, trước đây cậu chưa từng sử dụng thứ này để chiêu hồn đúng không?"



La Giản nói: "Tôi không có nhiều thời gian nhàn rỗi cầm thứ này chạy tới nghĩa địa chiêu hồn, hơn nữa địa phương trước kia tôi ở cũng không có hồn phách..."


Thảm không nỡ nhìn, không phải sao? Mọi người chơi đều là món đồ chơi trong tay mật thất, muốn hắn làm gì, hắn phải làm nấy, muốn hắn làm thế nào, hắn phải làm thế nấy, hỉ nộ ai nhạc đều bị một hệ thống khóng chế, hơn nữa, mặc kệ thực lực người chơi này mạnh mẽ tới mức nào, mật thất đều sẽ không để bất luận người chơi nào rời khỏi nơi này.



Ưng nói cho La Giản như vậy.



Cho đến nay, trong toàn bộ mật thất, chưa có bất luận một người chơi nào chạy thoát được, cho dù cả hồn phách sau khi tử vong cũng vậy.



La Giản không muốn ở lại địa phương này, cho dù có phải mất đi thân thể, năng lực, ký ức, thậm chí cả linh hồn, La Giản cũng không muốn tiếp tục ở trong mật thất, hắn vì ước muốn của mình mà hành động. Mà hiện tại, hắn đã sớm mất đi thể xác của mình.



Hắn tới gần tiểu nữ quỷ kia, nói với nó: "Nơi này, trước kia có người tới, người kia có mở ra một cánh cửa hay không, cửa màu đen hoặc cửa màu đỏ."



"Chỉ có một cánh cửa bị mở ra." Nữ quỷ kia suy nghĩ một chút, trả lời La Giản, "Nhưng tôi không biết đó là cánh cửa nào, nơi này có rất nhiều cửa."



"Vậy, người mở cánh cửa kia còn ở đây sao? Ý tôi là, nếu hắn đã chết, hồn phách còn ở đây không?"



"Còn." Một quỷ hồn khác trả lời câu hỏi của La Giản, là lão quỷ mặc cổ trang kia, "Thế nhưng, các cậu phải đi xuống hơn ba mươi tầng nữa, hắn chỉ quanh quẩn ở địa phương đó, sau khi các cậu đi xuống có thể chiêu hồn một lần nữa, sau đó hắn có thể dẫn đường cho các cậu."



"Phi thường cảm tạ." La Giản lễ phép biểu đạt lòng biết ơn, sau đó lắc lắc cờ chiêu hồn, những quỷ hồn đó lập tức biến mất vô tung vô ảnh.



Tên hề ở một bên, nghe ngóng toàn bộ quá trình, tức khắc kêu lên: "Bé Uyên thật lợi hại! Thật sự không phải thần côn sao?!"



"Tiếp tục gọi thần côn, tôi sẽ chém anh!" La Giản không nhịn được tức giận, nói.