Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 16 : Trốn khỏi thuyền ma (3)

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


“Chìa khóa đâu?” Sau khi cù lét xong, La Giản bắt đầu lục soát người Phong Vũ Lam, từ trong túi cậu ấy lấy chìa khóa ra, đây là một loại chìa khóa cổ, trước đó đấu tranh với xác chết quá dữ dội nên La Giản không có thời gian cẩn thận quan sát chìa khóa.



“Chiếc chìa khóa này mở được cánh cửa nào nhỉ?” Phong Vũ Lam cũng đến gần xem, bên ngoài chìa khóa được mạ một lớp bạch kim, tuy cũ nhưng rất có giá trị, cẩn thận quan sát sẽ thấy trên chìa khóa được khắc rất nhiều hoa văn, có lẽ giống chữ viết hơn, nhưng do quá nhỏ, La Giản và Phong Vũ Lam nhìn thật lâu cũng không đọc được.



“Không biết trên thuyền có kính lúp hay không, như vậy có thể nhìn thấy bên trên viết gì.” Phong Vũ Lam nói.



“Nhưng bây giờ biết tìm kính lúp ở đâu chứ?” La Giản sờ cằm bắt đầu suy nghĩ.



“Thật ra không nhất thiết cần đến kính lúp.” Phong Vũ Lam tựa như nghĩ ra gì đó, hưng phấn cười to: “Trên thuyền luôn có ít nhất một cái ống nhòm, chúng ta có thể dùng nó thay cho kính lúp.”



“Tớ nhớ trong phòng của thuyền trưởng có một cái, treo ngay bên cạnh bức tranh chữ phúc, có lẽ đã lâu không dùng qua nên bám rất nhiều bụi.” La Giản nhớ lại lúc mình lục tung phòng thuyền trưởng lên, điều khiến cậu giật mình chính là bản thân cậu vẫn còn nhớ rõ chi tiết như vậy, tựa như được quay lại như phim điện ảnh, tất cả được tái hiện rõ ràng.



“Lại là phòng thuyền trưởng……” Phong Vũ Lam khó xử, có lẽ kẻ lạ mặt kia vẫn đang ở trên boong tàu, và con quái vật còn nằm trên hành lang gần đó. Nên dù thế nào, quay về đó rất là nguy hiểm, Phong Vũ Lam nhát gan đành phải chờ quyết định của La Giản.



Nhưng lúc này La Giản không có để ý đến Phong Vũ Lam, cau mày ôm chặt cánh tay, miệng vết thương trên tay nhói đau, thật ra vết thương vẫn luôn đau đớn, nhưng lúc này lại cực kỳ rõ ràng, giống như nổi đau được nhân đôi.



“Sao vậy? Cậu khó chịu ở đâu à?” Phong Vũ Lam không khỏi lo lắng.



“Ờm……” La Giản trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Không sao, chỉ là vết thương có hơi đau.”




“Bởi vì trong rương gỗ ở trên boong tàu, có một tấm ảnh của hắn và vợ hắn.”



Phong Vũ Lam nhớ đến tấm ảnh cũ kỹ được kẹp trong cuốn sổ tay.



“Cậu nghĩ vợ ông ta cũng ở trên thuyền?”



“Đó chỉ là suy đoán của tớ, trang giấy ngày 9 tháng 8 trong nhật ký đã bị xé rách, có lẽ nội dung bên trong có liên quan đến bà ta, có lẽ bà ta bị áp bức, thậm chí là……” La Giản chú ý tìm từ thích hợp, thấp giọng nói: “Bị người nào đó làm nhục, có người phát hiện làm lớn chuyện đến mức ai ai cũng biết. Người chồng đáng thương của bà ta không biết làm gì để báo thù cho vợ, chỉ biết châm chọc khiêu khích thuyền trưởng, đương nhiên hắn cũng không thể làm gì khác, cuối cùng trở thành người bị giết đầu tiên……”



“Sau đó người phụ nữ sáng suốt này cố gắng tỏ ra bình tĩnh, sống trong đám sói dữ này, có lẽ bà ta cũng phải trả giá lại bằng thứ khác, tỷ như…… Thân thể? Bà khiến bọn đàn ông vì bà mà tranh chấp, thề phải giết chết tất cả mọi người?” Phong Vũ Lam mối nối vào suy đoán của La Giản.



La Giản gật đầu: “Như bà ấy muốn, tất cả mọi người đã chết hết, có lẽ nội tâm bà cũng không rõ mình muốn gì, chồng bà là người học đạo thì chắc bà cũng như thế, giết chết nhiều người như vậy, bà cho rằng mình đã phản bội chúa, nên trốn ở một nói không có ánh sáng để bản thân biến mất khỏi thế gian.”



“Sao bà ấy không nhảy xuống biển tự sát?”



La Giản nhìn Phong Vũ Lam, nói: “Manh mối trên mảnh giấy thứ nhất nhắc nhở rằng chúng ta tuyệt đối không nên nhảy xuống biển, thì chứng tỏ bà ta không tự sát ở đó.”



“Được rồi, tớ phải gọi cậu thế nào đây? Thiên tài phân tích chăng?”