Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 172 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


"Chúng ta ngoại trừ chạy trốn ra, không còn lựa chọn nào khác, gian mật thất này ngay từ đầu đã không để lại cho chúng ta bất luận không gian chiến đấu nào, chỉ cần đối diện với đám quái vật đó, chúng ta không có khả năng sống sót." Hình Viêm đơn giản phán đoán tình huống hiện tại một chút, đưa ra giám định bước đầu về tình cảnh đoàn đội bọn họ.



"Nhưng bản đồ ở trên tay Vương Việt, nơi này quá lớn, tôi thậm chí không phân biệt được đông tây nam bắc." Johan chán nản nói, không thể sử dụng ma pháp đã là một đả kích lớn đối với hắn, Johan luôn thích dựa vào ma pháp để phân biệt phương hướng, hắn tin tưởng tinh linh thiên nhiên kỳ diệu sẽ nói cho hắn con đường.



"Chỉ cần đi xuống dưới là được, tôi đã nhìn qua bản đồ, tuy rằng không gian rất lớn, thế nhưng bố cục không khác biệt nhiều, chúng ta trước hết cần tìm thang máy xuống tầng tiếp theo."



Hình Viêm bình tĩnh nói, hắn cũng không thể lộ ra sự hoảng loạn thất thố. Hắn là đội trưởng, là thủ lĩnh một đoàn đội, nếu ngay cả thủ lĩnh cũng hoảng sợ, vậy ngày diệt vong của đội ngũ này không còn xa.



"Vậy chúng ta liền mặt kệ Vương Việt sao?" Johan khẩn trương nói.



Hình Viêm liếc mắt nhìn Johan một cái, "Không cần phải lo lắng, nếu tiểu tử kia muốn chạy trốn, tuyệt đối là kẻ chạy trốn nhanh nhất trong số chúng ta, với năng lực điều tra của hắn, so với chúng ta đi tìm hắn, còn không bằng để hắn tới tìm chúng ta."



"Cũng đúng." Johan tán đồng gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, dò hỏi đội trưởng, "Vậy đứa nhỏ kia thì sao... ý tôi là đội viên mới?"



Hình Viêm chưa trả lời ngay, hắn trầm mặc một chút. Nhíu mày, châm chước nói: "Càng không cần lo lắng, thực lực đứa nhỏ kia rất mạnh, hắn là người có khả năng sống sót cao nhất trong số chúng ta."



Giang Lập bỗng nhiên mở miệng chen vào: "Đội trưởng, tôi muốn biết một việc, thừa dịp bây giờ còn thời gian..."



"Chuyện gì?"



"Đứa nhỏ kia, đội trưởng thực sự tin tưởng hắn sao?" Giọng nói của Giang Lập dưới mặt nạ bảo hộ rất trầm, "Dựa theo quy định trước kia, mỗi đội viên mới đều phải trải qua giám thị cùng khảo sát trong một thời gian nhất định, mới có thể hoàn toàn giao thác tín nhiệm, lúc trước tôi tiến vào Quỷ Ảnh đội cũng là như vậy, nhưng đội trưởng lần này lại phá vỡ điều lệ, điều này khiến tôi không hiểu."



Hình Viêm nghe xong lời Giang Lập nói, tựa hồ cũng nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt hắn có vẻ lạnh lùng dưới ánh sáng lam lạnh lẽo, sau đó hắn trả lời Giang Lập: "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy khó hiểu."



Giang Lập nghi hoặc: "Cái gì?"



Hình Viêm lắc lắc đầu, hắn nói với Giang Lập và Johan: "Các cậu từng có loại cảm giác này sao? Một ngày, cậu đột nhiên gặp một người xa lạ, trong trí nhớ của các cậu chưa từng xuất hiện một người như vậy, nhưng cậu lại sinh ra hảo cảm bất thường với hắn, muốn bảo hộ, thậm chí ỷ lại hắn..."



Hình Viêm còn chưa nói xong, Giang Lập liền tiếp lời, "Chẳng lẽ... đội trưởng anh...?"




Vũ khí súng phun lửa này cũng là do La Giản mô phỏng từ vũ khí một người chơi nào đó trong đấu trường Tu La.



Đấu trường Tu La cũng có người chơi khống chế sâu làm vũ khí, thế nhưng sâu của người chơi kia không to như đám sâu này, sâu của hắn chỉ nhỏ như móng tay, cũng không truyền virus dịch bệnh gì đó, nhưng số lượng phi thường nhiều, tốc độ sinh sản nhanh tới thái quá, gần như là vô cùng vô tận, hơn nữa người bị ký sinh, có thể trong vòng vài giây biến thành một bộ xương–––



Đúng vậy, La Giản đã phải trải qua cách chết như vậy, bị một đám sâu sống sờ sờ gặm chết.



Kẻ khống chế sâu là một trong những kẻ địch La Giản ghét nhất trên đấu trường Tu La, trên thực tế, mọi người trên đấu trường Tu La đều ghét tên này, cái chết là chuyện thường tình, cơ bản sẽ không có ai oán giận, nhưng giết người lại còn muốn tra tấn người ta một phen, liền con mẹ nó quá ghê tởm.



Đàn sâu của hắn quá khủng bố, chỉ cần bạn lơ là một chút, để một hai con sâu bò lên người, vậy trên cơ bản, bạn đã chết được một nửa.



Để đối phó với tên khống chế trùng, La Giản đặc biệt đi tìm một vũ khí, vũ khí có thể áp chế sâu, tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện một cây súng phun lửa trong tay một tiểu nhân vật lại là vũ khí phù hợp nhất.



Chủ nhân của súng phun lửa này là một tên phóng hỏa điển hình, ngọn lửa của hắn có một hiệu quả đặc thù –––lây nhiễm.



Chỉ cần bị ngọn lửa của hắn dính phải, ngọn lửa sẽ lan đi khắp nơi, biến toàn bộ địa hình xung quanh thành một biển lửa, chính là tái hiện cảnh tượng một tia lửa có thể thành đám cháy to trong lời của mọi người.



Chẳng qua, người chơi dùng lửa ở đấu trường Tu la cũng không ít, khắc tinh của lửa... hệ thủy tự nhiên cũng không nói chơi, hơn nữa thực lực tên phóng hỏa này cũng không đặc biệt cao, cho nên ngược lại trở nên yên lặng vô danh.



Nhưng cây súng này vào tay La Giản lại có hiệu quả hoàn toàn khác.



Ngọn lửa lập tức thổi quét diện tích lớn sau lưng Vương Việt, ngọn lửa cực nóng này tựa hồ là thứ đám sâu đó sợ nhất, vỏ ngoài của chúng nó dường như cứng cỏi hơn đám sâu nhỏ một chút, những vẫn khó có thể ngăn cản uy lực của súng phun lửa, từng con từng con đều cuộn tròn trên mặt đất, thảm thiết tru lên.



La Giản lập tức kéo Vương Việt đuổi kịp người ngoài hành tinh ở phía trước.



Nhưng sau khi La Giản quay đầu thoáng nhìn phía sau, hắn kinh ngạc phát hiện, tuy ngọn lửa thiêu chết phần lớn sâu, nhưng vẫn có càng nhiều sâu hơn, cuồn cuộn không ngừng rậm rạp bò ra, chúng nó bò qua đám sâu bị La Giản dùng súng phun lửa thiêu đốt, đồng thời cũng bị lây dính ngọn lửa.



"Uy lực không đủ." Thấy một màn như vậy, La Giản lẩm bẩm, Vương Việt phát hiện đứa nhỏ trước mắt này tựa hồ như đang hưng phấn, đúng vậy, chính là biểu tình hưng phấn này, đứa nhỏ kia lẩm bẩm, "Nhưng hiệu quả là có, chỉ cần ta thoáng dùng sức hơn một chút."