Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 181 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


"A! Đội trưởng tỉnh." Bên tai có âm thanh quen thuộc vang lên.



Hình Viêm mở mắt ra, ngẩng đầu quét mắt nhìn bốn phía, vây quanh hắn là những gương mặt quen thuộc lại xa lạ, trong nháy mắt Hình Viêm không thể nhớ ra những người này đến tột cùng là ai, trong nháy mắt này, hắn gần như không nhận ra đồng bạn sống chết có nhau của mình.



Nhưng đồng bạn hắn hoàn toàn không biết trạng thái lúc này của hắn, Johan là người đầu tiên nhào lên, tay gấu ôm chặt lấy Hình Viêm, chỉ kém lệ rơi đầy mặt, hô, "Đội trưởng, anh không chết, thật sự quá tốt!"



"Hừ, miệng quạ đen, với năng lực của đội trưởng, dù thế nào cũng sẽ không chết!" Vương Việt đấm cho Johan một quyền, tuy rằng thân thể gầy gò nên hắn chỉ có thể đấm vào chân Johan.



Johan không để bụng, kích động ôm Hình Viêm, dùng sức cọ cọ, tận đến lúc Hình Viêm nhíu mày, duỗi tay đẩy đầu hắn ra. Hình Viêm âm trầm ép xuống dao động nội tâm, nhịn không được liếc mắt nhìn đôi tay mình một cái.



Tay hắn đang phát run, rất nhẹ, gần như không nhìn ra.



Kỳ quái, thật kỳ quái.



Ta giống như... đang lấy tốc độ phi thường nhanh mà quên mất một số chuyện, một số người, một số sự vật.



Nhưng, tại sao lại quên?



"Toàn bộ mọi người đã ở trong thuyền cứu hộ?" Norn bên kia đột nhiên mở miệng, hắn kiểm tra độ an toàn của cửa thuyền xong, xác định không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với mọi người: "Chúng ta phải mở ra van cảng thuyền bên ngoài, như vậy thuyền cứu hộ mới có thể bay ra, bất quá chuyện này Uyên đã đi làm, hiện tại, mục tiêu của chúng ta chính là bảo vệ phi thuyền này, kiểm tra xem trong phi thuyền có con sâu nào trà trộn vào không."



Sau khi Norn nói xong, mọi người đều tự giác tản ra bốn phía bắt đầu thăm dò phi thuyền thật lớn này. Mà trạng thái Hình Viêm thoạt nhìn không tốt, đám người Vương Việt liền đỡ đội trưởng nhà mình đi nghỉ ngơi trong phòng điều khiển của phi thuyền, sau đó mọi người đều tạm rời đi.



Nhưng Norn không đi, hắn nhìn mấy người từng cái từng cái rời khỏi phòng điều khiển, biểu tình dưới mặt nạ bảo hộ không biết là dạng gì, hắn im lặng một lát, sau đó xoay người đi về phía Hình Viêm đang nghỉ ngơi.



Khi đó, không biết là lực lượng nào đang điều khiển Norn, hắn kỳ thật cũng không phi thường căm hận nhân loại, cũng không sợ hãi cái chết, càng sẽ không xảy ra xung đột lợi ích gì, chỉ là đột nhiên có một âm thanh vang lên trong đầu, vì thế, hắn liền nghe theo âm thanh đó.


Hình Viêm chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm La Giản, "Trên người cậu có quá nhiều nhân tố không xác định, tôi không thể tin tưởng cậu."



Tên này đang nói chuyện kiểu gì vậy? La Giản nheo mắt, tâm dao động, nói với Hình Viêm, "Trong một giây cuối cùng lựa chọn vứt bỏ tôi? Quên mất mọi chuyện lúc trước?"



"Lúc trước?" Hình Viêm mặt không đổi sắc, "Không có lúc trước."



La Giản từ một khắc rời khỏi đấu trường Tu La đã không còn mềm yếu, nếu vẫn là hắn trước kia, có lẽ sẽ bởi vì thái độ của Hình Viêm mà cảm thấy đả kích cùng thống khổ sâu sắc, nhưng hiện tại thì khác, La Giản cũng không bởi vậy mà sinh ra suy nghĩ muốn lùi bước, hắn biết, hắn phải vãn hồi cục diện này.



"Hình Viêm! Tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng từ đầu đến cuối, tôi cùng anh tiến vào mật thất này chưa từng làm chuyện gì sai, kể cả anh không tin tưởng tôi, cũng có thể sau khi ra ngoài rồi lại giải trừ khế ước tổ đội, anh trở mặt ngay lúc này là có ý gì?"



Hình Viêm đứng ở cửa thuyền cứu hộ cười lạnh, nụ cười thấm sâu vào lòng người, "Cậu quá mạnh, sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường của tôi, diệt trừ cậu ở đây chẳng phải là càng tốt hay sao?"



Điên rồi! Tuyệt đối là chỗ nào xảy ra vấn đề!



Trong suy nghĩ của La Giản, cho dù Hình Viêm hiện tại không có loại tình cảm kia với hắn, nhưng từ thái độ hắn biểu lộ lúc trước, hắn ít nhất cũng có hảo cảm với La Giản. Hơn nữa, thần thái lúc trước của hắn cũng không lạnh băng và tàn khốc như bây giờ.



Chẳng lẽ...



"Hình Viêm, nói cho tôi, có phải trên người anh đã xảy ra vấn đề gì hay không?" La Giản múa dao, chém con sâu đang định tới gần hắn làm hai nửa, nhưng tầm mắt hắn vẫn không rời khỏi người Hình Viêm, sắc mặt dần dần tối lại.



"Vấn đề?" Hình Viêm bên kia nghiêng nghiêng đầu, hắn nhếch mép cười, bộ dáng kia khiến La Giản nhớ tới kẻ truy sát, vào mật thất đầu tiên, khi đó La Giản là còn người mới, đã nhìn thấy nụ cười như vậy trên người kẻ truy sát.



Đáng chết! La Giản phẫn hận cắn răng, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, trong lòng hắn thay đổi vô số phương án hòng phá vỡ cục diện bế tắc, nhưng vẫn không nghĩ ra phương án nào tốt, cuối cùng hắn nhận ra, vẫn nên đánh cùng Hình Viêm một trận, đánh ngã hắn là được, cho dù quá không nói lý, quá bá đạo, thế nhưng đây là phương pháp duy nhất có thể khống chế Hình Viêm trong thời gian ngắn, dù sao thời gian hạn chế ba tiếng đồng hồ của mật thất này, cũng không còn lại nhiều.



Vì thế La Giản giơ tay phải cầm đường đao của Đoạn Ly, thoáng chùng gối khom lưng, lưỡi đao đưa về phía trước, tay trái nâng sống đao, dùng một tư thế cầm đao tiêu chuẩn, hắn hướng về phía Hình Viêm nói, "Cho dù anh không muốn tôi tiến vào phi thuyền, nhưng tôi cũng không muốn vĩnh viễn ở tại nơi quỷ quái này, đành phải... xin lỗi!"