Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 204 : Phiên ngoại 3

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Hiện tại là đúng hai giờ sáng.



Phong Vũ Lam bọc áo khoác đơn bạc ngồi trên ghế dài công cộng cạnh lối đi bộ bên đường cái, bên cạnh cậu là một cây đèn đường bị hỏng, ánh sáng lập lòe tỏa xuống, ánh đèn mờ nhạt lúc ẩn lúc nhiện, ngẫu nhiên sẽ chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của cậu, ngẫu nhiên lại để nó chìm sâu vào bóng tối.



Phong Vũ Lam không đi giày, thời điểm ra khỏi cửa cậu quá kích động, cũng quá điên cuồng, trong lòng chỉ hi vọng có thể nhanh chóng rời đi, cho nên cậu chân trần ra khỏi nhà, mặc áo ngủ hơi mỏng, chỉ kịp bọc một áo gió không đủ để chống lạnh, cho dù ban đêm cũng không lạnh như vậy, A Lam vẫn cảm thấy từng đợt rét lạnh tràn lan trong lòng.



Ảo giác lạnh băng khiến Phong Vũ Lam nhịn không được chà xát tay, nhưng cũng không thể mang tới ấm áp cho cậu, cậu lại xoa xoa mặt mình, gió lạnh hiu quạnh khiến đại não nôn nóng bất an của cậu trở nên bình tĩnh hơn nhiều, A Lam liền bắt đầu nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, những câu chuyện ấm áp trong quá khứ.



Phong Vũ Lam có một người yêu, một người đàn ông trưởng thành.



Cậu móc di động trong túi ra, mở khóa màn hình, phía trên là ảnh chụp chung của A Lam và người đàn ông kia. Trong ảnh chụp, bọn họ thân mật đứng một chỗ, mà trong ảnh chụp, bọn họ cũng có thể vĩnh viễn thân mật đứng cùng nhau như vậy.



A Lam quen người đàn ông đó, đã là chuyện rất lâu trước kia, ước chừng từ lúc A Lam còn rất nhỏ, giai đoạn còn đang học tiểu học; cậu nhớ rõ, khi còn nhỏ bộ dáng mình khiến người ta rất muốn bắt nạt, các bạn nam khác trong lớp luôn tụ tập lại gây phiền toái cho cậu, có một lần ra cổng trường, cậu liền đánh nhau cùng các nam sinh, nhưng không địch lại nổi, bị quần ẩu rất thảm...



Đúng lúc này, người kia xuất hiện, đe dọa, đuổi những học sinh nam kia đi, từ đó, hắn khắc sâu dấu ấn của mình trên tâm hồn trẻ thơ của A Lam.



A Lam cảm thấy, có lẽ lúc đó cậu đã bắt đầu thích hắn, thích người đàn ông có chút ngạo mạn, có chút du côn, nhưng khi cười rộ lên lại thập phần dịu dàng.



Bởi vì tình cảm này, Phong Vũ Lam đã vứt bỏ rất nhiều thứ, cũng để rất nhiều người phải thất vọng, cha mẹ cậu, bạn bè cậu, đều không hiểu tại sao cậu lại phải ở cùng một người đàn ông như vậy.



Đàn ông cùng đàn ông ở bên nhau, làm sao có kết quả?



Nhưng A Lam vẫn luôn cố chấp, luôn kiên trì, cho nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu đã bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, từ đó liền trở thành hai bàn tay trắng không nơi nương tựa, người kia nhận cậu vào nhà mình, cho cậu ấm áp nhiều hơn bất cứ ai trong cuộc đời cậu, A Lam từng cảm thấy bọn họ yêu nhau như vậy, cho nên vĩnh viễn sẽ không tách rời nhau.



Nhưng dường như mọi tình yêu, đều không chống lại được sự mài mòn của thời gian.



Bọn họ ở chung với nhau bảy tám năm, ban đầu tình cảm rất tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảm mãnh liệt bị xói mòn, còn lại chỉ là sinh hoạt bất biến, bình đạm mà buồn tẻ, sự buồn tẻ này khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, bắt đầu khiến người ta cảm thấy phiền chán; A Lam nhận thấy được nguy cơ của loại tình cảm này, cho nên cậu thử hâm nóng tình cảm, cậu thử đối tốt với người kia thêm một chút, nhưng không biết tại sao, bọn họ luôn bởi vì một số chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau.
Tuy rằng thỉnh thoảng A Lam sẽ cảm thấy căn nhà nhỏ của mình hơi rộng, trống rỗng chỉ có một mình cậu, thế nhưng so với khoảng thời gian toàn nước mắt kia, cậu bỗng nhiên cảm thấy hiện tại nhẹ nhàng hơn nhiều.



Cậu bắt đầu nghiêm túc làm việc, kết giao bạn bè, ra ngoài du ngoạn, sinh hoạt quy luật mà khỏe mạnh.



Nhưng đôi khi, A Lam sẽ thấy Đoạn Ly xuất hiện dưới lầu, ngửa đầu, nhìn cửa sổ tầng nhà cậu.



A Lam sẽ nhìn hắn từ cửa sổ nhà mình, sau đó kéo rèm lại.



Nhưng thực ra, cậu không rời khỏi cửa sổ, mà ngồi ngơ ngác bên cạnh đó.



Có đôi khi, tách ra một thời gian sẽ càng tốt hơn, bởi vì khi mọi thứ tốt đẹp lại, tình cảm cũng sẽ được hâm nóng, con người sẽ bởi vì sợ hãi mất đi mà càng thêm quý trọng.



Nhưng nếu tách ra quá lâu, hai người sẽ quên mất đối phương, cũng quên mất tình cảm này.



Con người không thể kháng cự lại thời gian.



A Lam ngẫm nghĩ, móc di động trong túi ra, gọi số điện thoại đầu tiên trong danh bạ.



Cuộc gọi lập tức được kết nối, bên kia điện thoại truyền tới tiếng hít thở và tiếng gió hỗn loạn, A Lam im lặng một lát, nhẹ giọng nói, "Bên ngoài quá lạnh, anh có muốn lên nhà một chút không?"



Người đầu dây bên kia không trả lời, A Lam chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng chạy lên cầu thang, rất nhanh, âm thanh này đã gần trong gang tấc.



________________________



Cả truyện này k khóc tí nào vì truyện k buồn, nhg chương này thì cũng rơm rớm.