Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 27 : Trốn thoát

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Phong Vũ Lam chưa bao giờ biết thời gian lại trôi qua lâu như vậy.



Kẻ sát nhân luôn như người điên đuổi theo sau cậu ấy, Phong Vũ Lam mệt đến mức mắt như thấy sao, nhưng gã đàn ông kia vẫn không buông tha! Bọn họ chạy qua phố lớn ngõ nhỏ, xuyên qua vô số tòa nhà cao ốc, qua từng con đường vắng vẻ điều hiu, dù Phong Vũ Lam chạy đến đâu, Đoạn Ly cũng sẽ đuổi theo đến cùng, thật giống như cậu đã được ghi tên vào cuốn sách tử thần!



Đáng sợ nhất là, Phong Vũ Lam mệt đến thế này mà Đoạn Ly vẫn phấn chấn như cũ còn có vẻ rất kích động! Chẳng màn Phong Vũ Lam ngồi taxi, lên xe bus, thậm chí còn nhờ La Giản mua cả vé xe lửa, cái gã tên Đoạn Ly này cũng theo đến cùng, một khắc không lơ là!



Hai mươi bốn giờ lâu như vậy, thời gian còn chưa qua một nửa, cứ tiếp tục thế này thì thế nào Phong Vũ Lam cũng bị giết chết. Phong Vũ Lam vừa chạy vừa gọi điện cầu cứu La Giản: “A Giản, mau lập bẫy, chúng ta phải tìm cách nhốt tên khốn này lại!”



La Giản cũng vì Phong Vũ Lam bôn ba cả ngày, lúc đầu chỉ đơn giản băng bó miệng vết thương cho cậu ấy, nhưng sau đó phải chạy đi mua quần áo mới — cũng không thể để Phong Vũ Lam mặc đồng phục bệnh nhận chạy khắp nơi như thiểu năng vậy đúng không?



Tệ hơn là, dù Phong Vũ Lam có ma chú chống đỡ, nhưng dưới tình huống trốn chạy liên tục tiêu hao thể lực thế này, miệng vết thương của cậu ấy lại vỡ ra, La Giản chuẩn bị một số lượng lớn băng gạc và thuốc trị thương, cứ cách một đoạn thời gian gọi điện hẹn địa điểm, kéo thời gian cho cậu ấy đổi băng gạc.



Vì để trốn khỏi Đoạn Ly, Phong Vũ Lam quả thật đã dùng hết thủ đoạn, không ngừng biến đổi cách ăn mặc, thậm chí váy hoa hắn cũng mặc nhưng vẫn để Đoạn Ly phát hiện! Cứ thế, Phong Vũ Lam mệt đến chẳng còn là người, La Giản cũng thương tích đầy mình, nhưng tệ nhất là hóa ma đang bắt đầu xuất hiện di chứng, cố ép bản thân sử dụng chú cấm trong khi không đủ sức, khiến đầu cậu ấy đau đớn không ngừng.



Nên đôi khi cậu ấy cũng nghĩ, cứ để gã bắt đi, chết cũng được, thật sự chẳng còn sức lực nào để chạy trốn nữa.



Nhưng khi Phong Vũ Lam bắt đầu nổi giận, La Giản suy nghĩ, vì để thoát khỏi kẻ sát nhân kia, cậu cắn răng quyết định nói với Phong Vũ Lam: “Cậu cố gắng lát nữa, chúng ta gặp nhau ở miếu Thanh Sơn bên thành tây.”



Sau đó cậu gọi cho boss.



Chuyện có liên quan đến mật thất La Giản sẽ không báo cảnh sát, mắc công rước lấy một đống phiền phức, bọn họ chạy khắp nơi trong thành phố đã khiến không ít người chú ý, nếu tiếp tục sự việc sẽ càng lớn hơn, tình thế không ổn La Giản đành phải xin giúp đỡ từ boss – cái ông chú cả ngày chỉ biết sau rượu.
Đến rồi! Phòng ngự!



Nhưng không kịp nữa. Phong Vũ Lam còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Đoạn Ly đứng xa hơn gần chục mét chỉ trong giây lát đã xuất hiện trước mặt cậu ấy! Nhanh như có phép di chuyển! Trái tim của Phong Vũ Lam như ngừng đập, đồng tử mở to giật mình nhìn cây đao lướt gió trước mặt, sau đó là nụ cười dữ tợn của Đoạn Ly, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — mình sẽ bị giết!



Đây là sát khí thật sự, hình như Đoạn Ly chẳng muốn tiếp tục dây dưa nữa, trò chơi này quá mệt, đã đến lúc hưởng thụ niềm vui giết người, công việc hôm nay có thể kết thúc, gã không thể chờ để nhìn thấy cảnh tượng máu văng khắp nơi, gương mặt không cam lòng của người chết, thân thể từ ấm áp trở nên lạnh băng.



Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuốn sách ma trên tay Phong Vũ Lam chủ động thoát khỏi tay cậu ấy, trước người Phong Vũ Lam xuất hiện một tấm chắn trong suốt, ngăn chặn tấn công!



Ma chú bị động duy nhất: Khi chủ nhân gặp nguy hiểm chủ động phòng ngự.



“Quyển sách này thật sự rất phiền toái!” Cảm giác hụt tay nhiều lần không tốt lắm, Đoạn Ly rút đao về, khi gã làm thế mặt Phong Vũ Lam tái nhợt ngồi bệch xuống đất, vì tinh thần lực tiêu hao quá độ, khi ma chú bị động xuất hiện, cậu ấy chẳng còn sức để chạy trốn hay phản kháng.



Sách ma cũng đã hết sức, không còn trôi nổi trên không trung nữa mà trở về lòng bàn tay của Phong Vũ Lam, trên trang sách xuất hiện vài chữ:



Xin lỗi chủ nhân, tôi đã dùng hết sức của mình rồi.



“Không sao.” Phong Vũ Lam lắc đầu, mỉm cười: “Nếu không có ông, tôi chẳng thể kiên trì đến bây giờ, ông nói đúng, tôi thật sự quá yếu, tôi nên sớm thừa nhận điểm này.”



Không, chủ nhân, trong mắt của tôi… Ngài rất mạnh mẽ.