Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 30 : Chiến đấu

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


“Bạn bè là dùng để phản bội? Là ai dạy anh cái suy nghĩ chó má này vậy?” La Giản vừa nghe lập tức nổi giận, lập tức phản bác.



Đoạn Ly nghiêng đầu liếc nhìn kẻ truy sát, cười lạnh: “Chính là người bên cạnh cậu đó, người từng là đội trưởng của tôi, một lần rồi lại một lần dạy cho tôi.”



La Giản hoảng sợ, quay đầu cẩn thận quan sát kẻ truy sát, Hình Viêm vẫn không thay đổi, không nói cũng chẳng rằng, đối với lời Đoạn Ly nói không hề có phản ứng, thật ra không cần phải thế vì kẻ truy sát không có tình cảm của con người, bọn họ chỉ là một công cụ dùng để giết người chơi mà thôi.



“Những kẻ truy sát trong mật thất đều từng là những người chơi đứng ở nơi cao nhất, số người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không ai không một tay che trời, hô mưa gọi gió.” Đoạn Ly vuốt ve mặt đao, nhìn về phía La Giản, tiếp tục cười lạnh: “Cậu là La Giản đúng không? Tôi khuyên cậu một câu, nên tránh xa gã đàn ông bên cạnh mình đi, anh ta thật sự là con quỷ ác độc nhất, thành tựu anh ta có đều dùng mạng người để bước lên, cuối cùng cũng có ngày anh ta bị trừng phạt, bị mật thất hủy diệt tư cách làm con người, biến thành bộ dáng thế này. Nghĩ đến cũng lạ, thứ này cũng giống như một cái vũ khí hình người, mật thất thả ra chẳng lẽ muốn anh ta hủy diệt nhân loại?”



La Giản nghe lời Đoạn Ly nói thật chẳng biết trả lời thế nào, trong lòng phức tạp vô cùng, cậu biết kẻ truy sát rất hung tàn, mình nên cách xa anh ta mới đúng, không nên ôm ảo tưởng không thực tế, giữa bọn họ không thể có quan hệ.



“Nếu anh ta là một vũ khí hình người, vậy anh thì sao?” Thập Tam kéo mặt nạ, lạnh lùng nói.



“Tôi?” Đoạn Ly híp mắt nghĩ nghĩ, cười rộ lên: “Tôi chỉ hứng thú với giết người mà thôi.”



“Tóm lại là cặn bã xã hội, là đối tượng cần bị tiêu diệt đúng không.” Thập Tam giơ nỏ.



Đoạn Ly liếm môi, nửa gương mặt xấu xí tà ác vặn vẹo: “Kẻ giết người người giết ta, chỉ cần nhóc làm được, mấy cậu chặt tôi làm tám khúc cũng được.”



Nhân số đội ngũ trong mật thất cao nhất chỉ có ba người, nhưng đó chỉ giới hạn trong những người chơi mới, khi một người trong đội đã vượt qua năm cửa ải, thì đội ngũ sẽ được một quyền hạn, đội viên có thể bỏ phiếu bầu ra một đội trưởng, đội trưởng không những được đặt tên cho đội ngũ của mình, còn có thể mở rộng nhân số thành năm người. Đồng thời, khi đội ngũ đầy đủ, sẽ được đưa vào ‘Chiến trường mật thất’.



‘Chiến trường mật thất’, thật ra chỉ là một cái — đoàn chiến.



Lấy bối cảnh là một mật thất kín, để hai hoặc hơn hai đội vào, chỉ cần lấy điều kiện ‘giết chết đối phương sẽ có thưởng lớn’, con người sẽ không từ thủ đoạn dành lấy. Chiến đấu bắt đầu, mật thất được thưởng thức cả một bữa tiệc ngon lành.
Đương nhiên, ngoài ý muốn rất nhiều đó là Phong Vũ Lam ngủ trong hốc cây đã tỉnh lại, đầu cậu ấy đau dữ dội, dù sao vật triệu hồi càng mạnh càng khiến tinh thần của cậu ấy mài mòn nghiêm trọng, Phong Vũ Lam cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, đau không chịu nổi.



Phong Vũ Lam vừa tỉnh thì phát hiện mình nằm trong một hốc cây chật chội lập tức hoảng hồn, trạng thái hóa ma duy trì không lâu lắm, A Lam cực khố bóc vỏ cây trong động chỉ kém không réo gọi gắp nơi, tuy thế cũng đủ để La Giản phát hiện, cậu vội chạy đến bên cạnh cẩn thận quan sát dây mây.



“Dây leo này lớn quá vậy.” La Giản sờ sờ nơi bị kẻ truy sát cắn, đánh giá.



“Hu hu–” Phong Vũ Lam thật sự bắt đầu gào khóc.



“A Lam?” La Giản nghe thấy tiếng Phong Vũ Lam lập tức nằm xuống đất.



“A Giản cậu đến rồi, tớ chờ cậu đến sông cạn đá mòn, tận thế cũng đến luôn rồi!” Phong Vũ Lam tìm được đối tượng dựa dẫm, lập tức khôi phục bản tính, bắt đầu đùa giỡn.



“Yên tâm, tận thế không đến nhanh vậy đâu.” La Giản vừa nghe Phong Vũ Lam nói chuyện thì an tâm, sau đó bắt đầu bóc dây mây bám trên cây ra, còn chưa hành động đột nhiên nghe Phong Vũ Lam nói: “A Giản, có phải bên ngoài có rất nhiều dây leo không?”



“Đúng vậy, sao cậu biết…?



“Đừng chạm vào chúng!” La Giản còn chưa nói xong, Phong Vũ Lam đã lớn tiếng cắt ngang, cao giọng quát: “Đừng chạm vào, mau rời khỏi đây!”



Nhưng Phong Vũ Lam đã chậm, La Giản đã nằm lên nó từ lâu, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì những dây leo tựa như có sinh mạng, mọc ra từng cái xúc tua lớn như quái vật, múa may cuồn loạn! Từng dây quấn lấy thân thể La Giản, siết chặt!



“Shit!” La Giản mắng một tiếng. Phong Vũ Lam ở bên trong nghe âm thanh cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cậu ấy bất đắc dĩ thở dài: “Tớ cũng bị trói lại, mới đầu còn tưởng là rắn làm tớ không dám động đậy luôn.”