Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 33 : Phiên ngoại – lạnh lẽo

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Trong một đoạn thời gian rất dài rất dài rất dài, Hình Viêm luôn đứng ở một nơi tối tăm. Khắp nơi tối đen mờ ảo, không có trời, không có đất, không có tiếng nói, không có sự sống. Thứ gì cũng không có, chỉ có một mình Hình Viêm, cuộn mình ở nơi tối tăm lạnh lẽo này, ngày qua ngày chờ ánh sáng đến.



Ý chí của anh cũng sinh ra cùng bóng tối.



Không nhớ rõ tên mình, không biết bản thân đến từ đâu, không nhớ rõ quá khứ, cũng chẳng biết gì về tương lai.



Có lẽ anh từng là một người tên Hình Viêm, nhưng anh chỉ treo lên cái tên ‘Hình Viêm’ đó, khoác lớp da của ‘Hình Viêm’ mà thôi, anh là một u hồn trong bóng đêm, cũng là ác quỷ do mật thất tạo ra.



Anh là Hình Viêm, lại tựa như không phải thế.



Đến một ngày anh có thể rời khỏi bóng tối, nhưng phải trả giá bằng ý chí của mình, đầu óc anh tựa như máy móc, được lập trình một mệnh lệnh, đơn giản và rõ ràng — ‘Giết chết tất cả những sinh vật mà cậu nhìn thấy.’



Hình Viêm cầm đao.



Anh không còn biết cái gì là sợ hãi, bởi vì máy móc không có loại cảm giác này.



Anh không còn sợ tử thần, bởi vì bản thân anh chính là lưỡi hái.



Anh không còn biết yêu hay hận, cho dù thân thể hư thối bầy nhầy, cũng có thể sống trở lại.



Con mồi cũng đặt cho anh một tên gọi mới — ‘Kẻ truy sát’.



Giơ tay chém xuống, sống chết chỉ trong nháy mắt. Dù Hình Viêm đã trở về nơi có ánh sáng, nhưng anh vẫn không thấy đâu là ánh sáng thật sự, trong mắt anh chỉ có ba màu, xám, đen, và đỏ.



Màu xám là người chết, màu đen là sự sợ hãi, màu đỏ là của máu tươi.
Nhưng đôi khi Hình Viêm lại thích cảm giác như thế.



Mà con mồi trong lòng anh phản kháng rất dữ dội, mạnh mẽ đẩy Hình Viêm ra, cả người dính đầy máu ngã xuống đất, một đao đó cắt đứt nội tạng của con mồi, làm cậu ta mất máu quá nhiều, chóng mặt hoa mắt dẫn đến mệt mỏi, sau đó sẽ chết vì mất máu, Hình Viêm đi đến ngồi xuống, biến thái quan sát vẻ mặt của nạn nhân.



Hình Viêm đột nhiên phát hiện con mồi này của mình rất xinh đẹp, là kiểu mặt anh thích, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi híp mắt sẽ khiến ta rung động, tóc đen mắt đen tựa như một con mèo nhỏ, nhưng thật đáng tiếc, cậu ta phải chết.



Khi mọi người chết đi, vẻ mặt sẽ khác nhau, nhưng trong mật thất, đa số đều là phẫn nộ không cam lòng. Dù sao những người được mật thất lựa chọn đều có ý niệm sống sót cực kỳ đáng sợ, thứ đáng sợ này sẽ khiến người chơi trong mật thất lộ ra một mặt khác người, cho dù ở hiện thực bất tài vô dụng, nhưng khi vào mật thất, bạn không thể coi thường khả năng tiềm tàng của bất kỳ ai.



Nhưng con mồi đáng yêu của anh lại làm ra một hành động Hình Viêm không tưởng tượng được, cậu ta đột nhiên vươn tay kéo áo Hình Viêm xuống, vừa nâng mặt anh lập tức cảm nhận được một vật mềm mại ướt át đưa đến, trong nháy mắt anh không hình dung được cảm giác này là gì, tựa như ở sa mạc được uống nước vậy, hoặc thuốc phiện khiến bạn nghiện không thể từ bỏ nó… cảm giác rất mạnh mẽ.



Kẻ truy sát không có ký ức, không có tình cảm, không có ngôn ngữ. Bọn họ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng giờ khắc này, Hình Viêm đột nhiệm chạm vào một thứ ấm áp thật sự. Cho dù lúc ấy La Giản vô tình, hay cố ý, hay không cam lòng, hay vì điên cuồng mà làm ra hành động khó giải thích này.



Nhưng loại hành động này, đã khiến Hình Viêm say mê như thuốc phiện.



Sau đó Hình Viêm kỳ quái phát hiện, thứ chết tiệt khiến anh nghiện chỉ có thể tìm thấy trên con mồi nhỏ đáng yêu của mình, không có người thứ hai khiến anh cảm thấy thế, mà Hình Viêm cũng không thể giải thích loại cảm giác này, anh tha cho La Giản một mạng, theo dõi cậu. Nhưng con mồi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy đến một nơi anh không đến được.



Mỗi lần gặp mặt đều cách lâu như thế, nhưng anh rất chờ mong.



Nếu có thể phá vỡ không gian này thì tốt rồi. Hình Viêm đứng trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn nơi chỉ có bóng đêm vô hạn này và nghĩ như thế. Nếu có đủ sức mạnh, có thể phá vỡ không gian này thì anh có thể ra ngoài tìm vật nhỏ đáng yêu kia, ôm ấp cậu ấy, nhất định sẽ rất ấm áp.



Hình Viêm nhắm mắt lại, bóng đêm đáng sợ tựa như đang ăn mòn trái tim anh.



Nơi này, thật sự… rất lạnh.