Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 37 : Trăng trong gương – hoa trong nước (1)

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Lời boss nói khiến La Giản dao động, lập tức nghiêm túc trò chuyện cùng vị cao thủ này. Trong quán rượu của boss không dùng tên thật, nên mọi người gọi ông là thầy giám định, vũ khí của ông rất kỳ lạ, đó là một máy chụp ảnh!



“Người chơi trong mật thất có rất nhiều, vũ khí cũng theo đó chia ra nhiều loại, như cây đao của cậu thuộc cận chiến, như cây nỏ của Thập Tam là viễn chiến, cũng có vài loại vũ khí ma pháp khác, dù thế cũng được chia theo hai loại cận và viễn.”



Boss bắt đầu giới thiệu cho La Giản, ông chỉ vào thầy giám định nói rằng: “Vũ khí của anh ta thuộc loại đặc biệt, cũng không phải loại vũ khí chiến đấu như người chơi khác, mà ỷ lại đồng đội nhiều hơn, nhưng năng lực của nó cũng đủ để vượt xa kẻ khác. Mật thất sẽ không cho người chơi những vũ khí vô dụng, vũ khí của thầy giám định tuyệt đối là xuất sắc trong số đó.”



Boss giới thiệu xong, thầy giám định tiến đến bắt tay với La Giản, người đàn ông trung niên này nói chuyện rất dễ nghe, ông nói: “Boss từng nhắc về cậu, có gì cần tôi giúp đỡ không?”



La Giản cũng không kéo dài thời gian, lấy cuốn nhật ký tiếng anh ra, nói: “Tôi muốn nhờ ông giám định vật này.”



Thầy giám định người cũng như tên, chuyên giúp người khác giám định vật phẩm, đương nhiên không phải cho không, nhưng với những người mới chơi như La Giản sẽ được miễn phí một lần.



Người chơi trong mật thất không ít nhưng cũng không được xem là nhiều, mỗi thành phố chỉ vỏn vẹn mấy người thế thôi, nhiều thì khoảng mười mấy người. Không ai biết cách lựa chọn của mật thất, nhưng khi có người chết đi, mật thất sẽ nhanh chóng bổ sung để ổn định lượng người chơi tuyệt đối.



Thầy giám định rất có hứng thú với cuốn nhật ký, ông cầm lên xem thoáng qua tựa như đang tính giá trị của nó, một lát sau, ông như nhìn thấu điều gì đó, mỉm cười nói: “Là thứ tốt.”



“Là cái gì? Ông đọc hiểu sao?” La Giản gấp gáp hỏi.



“Tôi xem không hiểu.” Thầy giám định lắc đầu.



La Giản khó hiểu hỏi: “Ông không hiểu vậy thì sao biết nó là thứ tốt?”



“Tôi không cần hiểu.” Thầy giám định nói rằng: “Tôi chỉ cần biết nó sử dụng thế nào là được.”



Tựa như thấy La Giản vẫn chưa hiểu, thầy giám định cũng không nói nhiều nữa, ông lấy vũ khí của mình ra – một chiếc máy ảnh đen kiểu cũ. Không biết có phải ảo giác của La Giản hay không, trong nháy mắt cậu nhìn thấy rất nhiều sợi chỉ trong suốt từ ngón tay ông quấn quanh máy ảnh, nhưng nhìn kỹ lại sẽ không thấy nữa.
La Giản bất tri bất giác thiếp đi. Trong mơ màng cậu tựa như lại nhìn thấy giấc mộng kia, vẫn là người đàn ông không rõ mặt mũi, dưới ánh nắng của chiều tà, người đó đang nói gì đó với La Giản, nhưng cảnh trong mơ lần này rõ ràng hơn rất nhiều, ít nhất La Giản thấy mình trở về hình dáng ngày bé, người đó dắt tay cậu khóe miệng cong tựa như đang cười.



Cảnh trong mơ chấm dứt, La Giản tỉnh lại.



Vừa tỉnh lại La Giản vẫn còn thấy hoảng hốt, cậu chần chừ một lát rồi lập tức đứng lên, cảnh vật bốn phía khiến cậu không khỏi kinh ngạc.



Đây là một lớp học.



Cái loại phòng kiểu xưa, bàn học dùng gỗ đất chế tạo một cách đơn sơ, La Giản nhớ khi mình còn bé cũng dùng loại bàn này, lúc đó rất thích dùng bút màu rạch lung tung lên mặt bàn, lúc đó ghế ngồi không có thăng bằng, ngồi lên cứ lắc tới lắc lui, qua một thời gian dài đinh sẽ lồi lên cạo rách quần đứa bạn nào đó khiến cả lớp cười vang.



Nhưng hồi ức tốt đẹp của thời ấu thơ, đã bị tình cảnh trước mắt làm đảo điên, thay đổi toàn bộ.



Bởi vì lớp học này, một mỗi chỗ ngồi là một bộ xương trắng.



Càng đáng sợ nhất là sau khi La Giản tỉnh lại mới phát hiện mình cũng ngồi dưới lớp học… quả thật giống như, cậu là một trong số bọn chúng.



La Giản run sợ, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, vừa nhìn thấy lập tức chẳng còn chút máu, ở đó cũng có một xác chết treo lủng lẳng, nhưng có thể nhìn ra nguyên nhân chết của người này, bỏi vì trên đầu đối phương cắm cây thước sắt dạy học.



La Giản hít sâu một hơi, trong không khí thoang thoảng mùi máu, cậu bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một lần nữa, đây là một căn phòng kín, cửa sổ đã dùng gỗ chặn lại, cửa chính là chất liệu gỗ đỏ thẫm La Giản quen thuộc, cũng thuộc ‘vật không thể phá hủy’, ở trong mật thất xuất hiện cánh cửa này, thật sự giống như cánh cửa dẫn đến địa ngục.



Mà cửa sau đã xây một bức tường dày ngăn chặn, ở đó còn được sơn một lớp sơn trắng mới.



Căn phòng này thật sự không bằng mật thất con thuyền ma trước đó, nhưng cũng không thể khinh thường được.