Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 49 : Về nhà

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


“Há, người anh em, sao về nhanh thế?” Ưng vẫn ngồi ở nơi cũ, tóc tai bù xù thẩn thờ trước thi thể của quái vật nào đó, lúc này y cảm thấy không khí ở phía sau dao động, nhìn lại thì thấy Hình Viêm phá vỡ không gian, đi đến.



Bầu trời trên đấu trường Tu La vẫn nhuộm một màu máu, tiếng oán thán và chém giết không ngừng, vào được nhưng không thể ra, mỗi ngày vẫn lập lại quá trình đầy bi thảm này, dù sống hay chết, dù vui hay buồn.



Ưng cũng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, y đã sớm mất đi quan niệm về thời gian, quên đi hình ảnh về thế giới bên ngoài, quên cả người nhà và bạn bè. Y cũng từng muốn thoát khỏi đây, đến bây giờ chỉ có thể thở dài nhìn trời buông tha.



“Mật thất cho tôi một nhiệm vụ gấp, nên tôi phải quay về.” Hình Viêm đi đến bên cạnh Ưng, anh cúi đầu nhìn thanh đao trong tay, lưỡi đao trong tay anh trở nên cực kỳ linh hoạt, xoay vòng đẹp mắt. Thấy động tác của Hình Viêm, Ưng đột nhiên nhíu mày, nói: “Đây không phải đao của cậu.”



“Đúng, không phải.” Hình Viêm có chút mê muội vuốt ve lưỡi đao, thân đao đen tuyền dưới bầu trời đỏ tươi ánh ra màu máu, tà ác nhưng lại khiến người ta rung động.



“Tuy rằng rất giống đao của cậu, gần như được đúc ra từ một khuôn, nhưng đó không phải, Hình Viêm cậu làm mất vũ khí của mình à?”



“Không, tôi chỉ tặng nó cho người khác.”



Ưng lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn Hình Viêm: “Tặng? Vũ khí cũng có thể tặng người khác?”



“Đương nhiên có thể.”



“Sao có thể, vũ khí của mình sao lại để người khác dùng?” Ưng không hiểu. Y không hiểu cũng rất bình thường, mật thất đã quy định như thế, vũ khí của mỗi người là độc nhất vô nhị, cho dù là người cùng chung máu mủ cũng chưa chắc đã dùng được.



Nhưng Hình Viêm không trả lời câu hỏi của Ưng, anh đăm chiêu nhìn thanh đao thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười, nói một câu không rõ ràng: “Vũ khí của người khác, tôi đương nhiên có thể dùng.”



Ưng nghe nhưng không hiểu, cũng lười suy nghĩ, vũ khí đưa cho ai cũng là chuyện của Hình Viêm, nên y theo đó mà hỏi: “Mật thất cho cậu nhiệm vụ gì?”
La Giản cũng rất nghiêm túc trả lời: “Sếp, bệnh phong thấp của em lại tái phát mà.”



“Cậu cút đi, cậu bao nhiêu tuổi mà bị phong thấp? Lừa ai hả!” Ông sếp bụng bia vỗ mạnh xuống bàn, màn hình máy tính trên bàn theo đó rung lên, La Giản cũng run lên, ông ta ho hai tiếng, híp mắt nhìn La Giản, nói: “Cậu, bị sa thải.”



“Gì?” La Giản lập tức choáng váng. “Sếp, em chỉ nghỉ hai ngày thôi mà, anh vì việc này mà sa thải em?”



“Đi làm rất quan trọng!” Ông sếp bụng bia lập tức phun nước miếng, La Giản thoáng lùi ra sau tránh đi, cuối cùng đành nuối tiếc lắc đầu, ra ngoài thu dọn đồ rồi đến phòng tài vụ nhận tiền lương của tháng này, sau đó rời khỏi công ty.



Thật ra thất nghiệp đối với La Giản mà nói đã quá đỗi bình thường, cậu thường xuyên đổi công việc, việc này chính La Giản cũng thấy lạ, cậu không cách nào có thể làm việc ở đâu quá một năm, đến thời hạn thì sẽ bị sa thải bằng đủ loại lý do, hoặc là cậu không muốn làm, tự nghỉ việc.



Đến bây giờ La Giản đã đổi ba bốn công việc, lúc đầu cậu làm vận chuyển ở siêu thị, sau đó là nhân viên chuyển phát nhanh, rồi chạy đến làm quản lý ở thư viện, rồi mới đến công ty này, công việc hoàn toàn khác ngành học của La Giản.



La Giản học chuyên ngành có rất ít người chú ý, tâm lý học tội phạm.



“Nói không chừng mình thật sự thích hợp làm thám tử hơn.” La Giản lật hồ sơ lý lịch của mình, cậu bất đắc dĩ mà cười. Nhất là khi cậu còn quen một tên mê súng đạn, tên kia hình như biết không ít tai to mặt lớn, thông qua quan hệ này, La Giản đúng thật có thể làm một thám tử.



Nhưng vấn đề này La Giản chỉ nghĩ mà thôi, cậu tính số tiền trong tài khoản, có lẽ chống đỡ được một thời gian, có thể đi tìm công việc mới.



La Giản có thói quen dành dụm tiền, từ trung học đã bắt đầu làm những việc vặt, đến đại học thì nhân ngày nghỉ làm đủ thứ việc, bởi vậy khi cậu ra xã hội cũng không bị bỡ ngỡ, cho dù cắt đứt quan hệ với người nhà, với cậu mà nói cũng không ảnh hưởng nhiều.



“Đúng rồi, về thăm cha mẹ thôi.” Vừa lúc cũng thất nghiệp, nhiều năm không liên lạc với người nhà, La Giản nghĩ, chắc cha mẹ cũng đã nguôi giận rồi, bây giờ quay về rất đúng lúc.