Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 51 : Gia đình

Ngày đăng: 03:39 19/04/20


Trước khi về quê, La Giản đã gói gém hết những vật quan trọng, như vũ khí, chiến phục, phần thưởng nhiệm vụ nhét vào balo, tuy chưa biết cha mẹ có cho cậu vào nhà hay không, nhưng La Giản cũng phải chuẩn bị đầy đủ.



La Giản mang theo một chiếc túi du lịch lớn, lên xe về nhà, ngồi khoảng hai giờ thì đến đích, đó là một thị trấn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vừa xa xôi cũng không phát triển, nhưng có không ít người sinh sống.



La Giản nhớ mình được sinh ra tại thị trấn này, nghe mẹ kể, lúc đó trong trấn chỉ có một bệnh viện, ai mắc bệnh cũng đến đó lấy số, phòng bệnh lúc nào cũng chật ních, La Giản chào đời trong dòng người chen chúc, khi đó phòng sinh có tận năm sáu bà bầu, y tá bận không lo kịp, mẹ La Giản đã tự mình sinh cậu ra trong lúc không ai giám sát.



La Giản không tinh nghịch, sinh rất thuận lợi, cứ vậy tuột ra khỏi bụng mẹ, nhìn thì rất khỏe mạnh, thế mà khi về nhà lại mắc không ít bệnh. Tuy ốm đau nhiều nhưng cũng chóng khỏi, nằm không được mấy ngày lại bắt đầu kêu bậy khắp nơi.



Ai khi còn bé không ham chơi không hiếu kỳ chứ, La Giản cũng vậy thôi, vẽ bậy lên tường, bắt giun, đánh nhau với bọn ranh con trong xóm, La Giản không đến nhà trẻ, tất cả đều do mẹ dạy La Giản nói và đọc chữ, sau này lên tiểu học, không biết từ lúc nào quen biết A Lam, rồi phát hiện không chỉ là bạn học mà còn là hàng xóm, sau đó quan hệ cả hai tốt lên, theo từng ngày lớn lên, trải qua từng cung bậc của cuộc sống cho đến ngày hôm nay.



La Giản nhớ lại từng kỷ niệm trước kia, cậu đi qua một con đường dài, bắt một chiếc xe buýt, mười phút sau đã đến ngôi nhà khi xưa của cậu, nơi cậu trưởng thành, nơi La Giản đã nhiều năm chưa trở về.



Đó là một khu chung cư cũ nát, đi qua cầu thang nhỏ hẹp, đến lầu hai quẹo trái, chính là nhà cậu.



Vẫn như trước kia, cánh cửa đã rỉ sắt dán câu hai câu đối, trên vách tường bị người ta dùng bút đen viết quảng cáo, La Giản đứng ở trước cửa rất lâu, cậu hít thật sâu, vừa định đưa tay gõ cửa thì cầu thang phía sau có tiếng động



“Là… Là A Giản phải không?”



La Giản run lên, quay đầu nhìn về phía sau, khó khăn gọi một tiếng: “Ông Ngô.”



Đây là ông lão sống ở tầng trên, con cái sống ở bên ngoài, ông ấy vốn có một người bạn già, nhưng mấy năm trước bà đã qua đời, bây giờ chỉ còn lại mình ông, lúc trước quan hệ giữa La Giản và ông Ngô rất tốt, một ông lão sống đơn độc rất bất tiện, khi La Giản rảnh sẽ đến nhà ông Ngô phụ quét dọn, sau đó ông Ngô sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon để báo đáp cho cậu.


“A Giản, con và A Lam, sống có tốt không?”



La Giản 囧, châm chước thật lâu mới cười khổ: “Cha mẹ, A Lam cậu ấy… bọn con không phải là kiểu quan hệ đó.”



Cha mẹ La Giản nhìn nhau, hình như biết đề cập đến phương diện khiến con trai xấu hổ, nên không ai tiếp tục hỏi, mà bắt đầu hỏi những việc khác, tỷ như sống tốt không? Đủ tiền xài không? Bạn bè như thế nào, muốn làm việc gì, toàn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.



Chuyện này vừa nói thì không ngừng được, chờ đến giờ cơm chú La Giản mới đi làm về, vừa vào cửa đã nhìn thấy La Giản khiến ông rất bất ngờ, quay đầu nhìn cha La Giản, hỏi: “A Giản trở về?”



Cha La Giản bất đắc dĩ lắc đầu: “Thằng oắt con này sống bên ngoài không nổi nữa, về tìm mẹ khóc lóc.”



Chú La Giản tên La Cẩm Thành, là anh của cha cậu. Nghe đâu trước kia từng phạm tội, vào tù hai năm. Nhưng chuyện cụ thể thế nào La Giản chưa từng nghe cha mẹ nhắc đến, bây giờ chú ấy cũng chỉ là một người bình thường mỗi ngày đi làm rồi về nhà mà thôi.



Sau khi ăn cơm tối xong, La Giản hỏi cha mẹ vì sao đến nhà chú ở, nhắc đến chuyện này, sắc mặt cha lập tức tái đi, ông nói: “Nói tới việc này, cũng thật kỳ quặc.”



“Kỳ quặc?” La Giản lập tức tò mò “Nói con nghe thử, biết đâu con có thể giải quyết thì sao.”



“Chú của con, gần đây bị theo dõi.”



“Hả?” La Giản có hơi giật mình, không ngờ nói: “Không phải chú ấy gặp phiền toái ở bên ngoài chứ! Sao tự nhiên bị theo dõi được?”



“Chú cũng không biết đó có tính là ‘bị theo dõi’ không nữa.” Lúc này chú cậu mới tiếp lời, cau mày nói: “Gần đây chú luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, đi đâu cũng không biến mất, rất kỳ lạ.”