Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 78 :

Ngày đăng: 03:39 19/04/20


Câu hỏi của La Giản khiến U linh sửng sốt một chút, dường như không hiểu, lại dường như hiểu rõ.



Sau đó U linh trả lời: "Đương nhiên là được."



Sương mù dường như dần dần tan đi.



La Giản dường như tìm về được ký ức thời thơ ấu đang chậm rãi phai mờ, người nói chuyện cùng cậu trong trí nhớ, đến tột cùng nói cái gì, đến nay La Giản vẫn không nhớ ra nổi, cho dù hiện tại hỏi U linh trước mắt, chỉ sợ hắn cũng không nhớ rõ.



Tuy nhiên, La Giản lại nhớ ra động tác của đối phương khi nói chuyện, giống như hiện tại.



U linh vươn một bàn tay qua, bàn tay ấm áp đặt lên đầu La Giản.



La Giản ngoan ngoãn cúi đầu để hắn xoa tóc mình, trong lòng bất chợt cảm thấy ủy khuất kỳ diệu lại cảm thấy thỏa mãn, khiến cậu nhịn không được mở miệng hỏi anh họ: "Kia... Anh, vừa rồi anh cứu em đúng không?"



"Hửm?" U linh ngẫm nghĩ: "Người cứu em không phải anh, anh chỉ phát hiện ra em thôi."



"Phát hiện ra em?"



"Đúng vậy, em nằm ở đằng kia, sau đó anh mang em ra đây."



La Giản ngạc nhiên: "Lúc anh tìm thấy em, em đang nằm ở đâu?"



U linh nghiêng đầu: "Em muốn tới đó sao? Hiện tại có lẽ nguy hiểm một chút."



Người cứu cậu không phải anh họ, biết điều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu, nếu không phải U linh cứu cậu, vậy băng vải trên cổ cậu... La Giản dùng ngón tay chỉ chỉ băng vải trên cổ mình: "Cái này, cũng không phải anh băng bó?"




Lời U linh nói khiến La Giản dường như có chút vui vẻ, cậu cười rộ lên, điều này làm cậu nghĩ tới kẻ truy sát nào đó ôm cậu trong quan tài không buông tay, hóa ra thay quần áo cho cậu là nguyên nhân này sao?



Chẳng la La Giản vui vẻ chẳng kéo dài được lâu, U linh liền tàn nhẫn cắt ngang hồi ức của cậu, sắc mặt hắn ngưng trọng, nhìn chằm chằm La Giản không chớp mắt, ngữ khí phi thường trầm thấp: "Kẻ truy sát kia, có lấy đi thứ gì của em không?"



Câu hỏi bất chợt của U linh khiến La Giản sửng sốt một chút, do dự trong chốc lát, gật gật đầu.



"Hắn lấy cái gì?"



"Ừm..." La Giản đỏ mặt: "Quần áo này đó... đều bị lấy đi."



"Vũ khí đâu?!" Giọng U linh cũng biến lớn, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm La Giản, dường như tức giận không kiềm nổi, điều này khiến La Giản không biết làm sao, ấp úng nói: "Cũng bị... đổi."



U linh không nói gì, chỉ nhìn La Giản, dường như không còn lời nào để nói, hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn La Giản, mắng: "Em bị ngơ sao! Lúc trước anh đã nói, nếu kẻ truy sát còn giữ lại thần trí, bọn họ nếu muốn thoát khỏi khống chế của mật thất, lựa chọn tốt nhất, chính là thay đổi thân phận người chơi!"



"Đối với mọi người chơi, biểu thị tốt nhất cho thân phận là vũ khí, nếu vũ khí bị đổi, chẳng khác nào em đem thân phận của bản thân nhường cho một kẻ truy sát! Sau đó hắn chỉ cần lấy đi mọi thứ trên người em, thay quần áo em, hắn liền sẽ được mật thất nhận định là em, liền có thể thành công chuyển từ một kẻ truy sát thành một người chơi!"



Lời nói của U linh như hồi chuông cảnh tỉnh, nháy mắt kia La Giản cái gì cũng không thốt nên lời, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, hết thảy chuyện này cậu không tưởng tượng nổi, La Giản cũng từng tự hỏi, tại sao kẻ truy sát lại tiếp cận cậu như vậy, cũng nghĩ tới có phải do mục đích nào đó không muốn người biết hay không, nhưng nội tâm La Giản cũng tiềm tàng một phần tín nhiệm với Hình Viêm, rốt cuộc với người này, cậu không thể không thừa nhận, cậu có cảm tình với hắn.



Nhưng giờ phút này, La Giản chỉ có thể sắc mặt tái nhợt đứng tại chỗ, nội tâm tràn ngập nôn nóng bất an, điều này khiến cậu tràn ngập sợ hãi.



"Bị đổi thân phận, em sẽ thế nào?"



"Thay đổi thân phận cũng có thể trao đổi thân phận, nếu hắn đưa vũ khí của hắn cho em, vậy em sẽ thay hắn, trở thành kẻ truy sát."