Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 80 :

Ngày đăng: 03:39 19/04/20


Quan niệm thời gian ở trong huyệt mộ trở nên mơ hồ dị thường, di chứng mất máu của La Giản dần dần thể hiện ra, cậu vẫn luôn hôn mê, cho dù U linh vẫn luôn gắt gao ôm cậu ngủ, nhưng La Giản vẫn bất tri bất giác sốt cao, U linh tiêm dịch dinh dưỡng cho cậu cũng không khiến cậu tỉnh dậy.



"La Giản, tỉnh tỉnh." U linh vỗ vỗ mặt La Giản, bức bách em trai mình mở mắt, La Giản vẻ mặt mơ hồ mở mắt ra, nhìn thoáng qua anh họ, một câu cũng không nói, lại nhắm mắt tiếp tục hôn mê.



Đôi mắt cậu vẫn là màu mắt bình thường.



U linh chỉ cần xác định điểm này là đủ rồi, hắn xé rách băng vải bọc trên cổ La Giản, băng vải sớm đã loang lổ vết máu, trên cơ bản đều đã nhiễm đỏ, trên cổ La Giản bị cắt một vết sâu, nhưng đã được xử lý khẩn cấp, miệng vết thương được khâu chỉ, dường như còn được bôi loại thuốc kì quái nào đó, tuy rằng mất nhiều máu, nhưng bị thương ở vị trí trí mạng như động mạch cổ, bôi thuốc gì cũng không khiến La Giản lập tức khỏi hẳn được.



Bởi vậy, vẫn có không ít máu chảy ra.



U linh lấy từ tùy thân mật thất của mình ra lượng lớn dụng cụ y tế, hắn chuẩn bị toàn diện hơn La Giản nhiều, cả bàn giải phẫu cùng dụng cụ đều được hắn mang ra. Hắn bắt đầu bôi thuốc cùng thay băng cho La Giản, trong lúc này U linh phát hiện, La Giản không chỉ có thương tích trên cổ, trên vai cũng có, tuy nhiên, hai vết thương trên vai nhẹ hơn nhiều, nhưng U linh vẫn thay băng vải cho cậu.



Vừa rồi nhìn miệng vết thương trên cổ La Giản, miệng vết thương này phi thường trí mạng, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm y học ra tay, hoàn mỹ cắt vào động mạch, huyết áp sẽ khiến máu như suối mà phun ra, vết thương trí mạng như vậy, có thể khiến La Giản trong vòng vài giây đồng hồ mất máu mà chết!



Nhưng mà, băng vải buộc gắt gao trên cổ La Giản, khiến U linh biết được sau đó có người đã cứu cậu, hơn nữa người cứu cậu – phi thường lợi hại.



Không chỉ cầm máu, mà còn khâu miệng vết thương, mười phần kịp thời mà cứu La Giản trước cánh cửa tử vong, thậm chí còn đặt La Giản ở nơi đó... U linh nhớ tới lúc trước, khi mình tìm thấy La Giản, là một căn mộ thất liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, gian mộ thất kia bày rất nhiều bếp lò, trên mặt đất cũng bị chạm rỗng cùng rải rác rất nhiều nguyên liệu, tựa hồ chỉ cần người đi vào kích phát cơ quan, ngọn lửa sẽ rầm rầm thiêu đốt! Đốt kẻ xâm lấn sống sờ sờ biến thành tro tàn!



Nhưng trong căn phòng kia có một đài cao an toàn mười phần, lúc ấy La Giản đang nằm ở giữa đài cao kia, an ổn ngủ nơi đó, ngọn lửa hừng hực không thương tổn đến cậu một li nào, dường như có người cố ý đặt cậu ở đó, sau đó người này còn cố ý kích phát cơ quan, để La Giản nằm giữa một biển lửa.



Nếu không phải U linh kịp thời phát hiện ra cậu, không chừng La Giản không bị thiêu chết, nhưng sẽ bị khói sặc chết.



Nhưng điểm này cũng rất kỳ quái, U linh cảm thấy mình phát hiện ra La Giản quá mức kịp thời, kịp thời đến mức như có người đã biến trước hành tung của hắn, vì thế đặt La Giản ở nơi U linh nhất định phải đi qua, sau đó U linh có thể "vừa lúc" La Giản gần chết mà cứu cậu.



U linh nhăn mày, hắn thay quần áo đầy máu trên người La Giản, mặc cho cậu áo khoác dầy một chút. La Giản vẫn mặc bộ cổ trang kia trên người, quần áo kia đã bị máu nhiễm đỏ, lại còn rách tung tóe.




A Lam không hề thương hại linh hồn này, cậu duỗi tay tùy ý ném nó đi, sau đó chính mình bò lên thể xác của mình, trước mắt hỗn độn một trận, cậu liền thuận lợi đoạt lại thân thể của mình.



Cùng lúc đó, Đoạn Ly còn đang tranh luận trào phúng với U linh, Đoạn Ly đột nhiên cảm giác người trong lòng mình động, cúi đầu liền thấy, A Lam mở to hai mắt nhìn hắn.



"Tôi nói cậu ấy thực sau sẽ tỉnh!" U linh thấy A Lam tỉnh lại, trào phúng cười: "Nhưng cậu cũng thực quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy là gì của cậu?"



Đoạn Ly căn bản lười trả lời, cúi đầu quan sát tiểu A Lam trong ngực mình, A Lam mơ mơ màng màng nhìn mọi thứ xung quanh, tuy rằng cậu còn nhớ sự tình xảy ra trong phó bản ẩn, nhưng sau khi rời khỏi phó bản ẩn biến thành trạng thái linh hồn phiêu đãng cậu lại không nhớ được gì, giờ phút này còn tưởng rằng mình vừa chạy thoát từ tay Tử thần, vẫn kinh ngạc chưa định thần đâu.



"Tôi thiếu chút nữa là bị kéo vào địa ngục!" A Lam phục hồi tinh thần, vẻ mặt nghĩ lại liền sợ hãi, thấy Đoạn Ly, lập tức túm lấy quần áo hắn, chôn mặt mình vào ngực hắn.



"Đã xảy ra chuyện gì?" Đoạn Ly xoa đầu cậu an ủi, hơn nửa ngày, A Lam mới nói: "Tôi mơ hồ vào được một phó bản ẩn gì đó... Ầy sai rồi, là mật thất ẩn!"



Mật thất ẩn?!



Đoạn Ly cùng U linh tựa hồ đều bị kinh ngạc, đồng thời yên lặng không nói gì, Đoạn Ly cầm tay nhỏ của A Lam, nắm gắt gao: "Em làm thế nào mà chạy thoát?"



A Lam bị hắn dùng sức nắm tay mà đau đến nhe răng trợn mắt, dùng sức ném tay Đoạn Ly, nhảy ra khỏi ngực hắn, ủy khuất xoa cổ tay bị nắm đến đỏ bừng: "Thì như vậy mà chạy ra."



"Vậy cậu đúng thật là may mắn, phó bản ẩn trong mật thất trên cơ bản đều có đi mà không có về, xác suất xuất hiện còn thấp hơn kẻ truy sát, nhưng đồng dạng, phần thưởng cũng phong phú đến giật mình." U linh khiêng La Giản đang hôn mê trên vai, sau đó thoáng cúi đầu kéo mũ, trên mặt rũ xuống bóng đổ.



________________________



Ban đầu tui định 1 ngày 10 chương, vậy khoảng 14 ngày là edit xong rồi. Nhưng lạy chúa gõ đến chương thứ 7 thôi mà tay tui đã muốn rơi ra rồi. Chưa kể đến tháng sau tui về với ba má ăn chơi nhảy múa rồi, khó mà edit đc:< tháng này lại tự nhiên nảy ra 2 3 kèo bễ nữa T.T huhu muốn chăm edit mà cũng khó quá