Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 86 :

Ngày đăng: 03:39 19/04/20


Sự thật, La Giản đang khẩn trương, cậu rất nỗ lực nhập vai "quỷ", để hiểu và thông cảm tâm tình, suy nghĩ của người kia, nhưng cậu không thể từ một chuyện xưa đơn giản mà đoán ra tính cách của người sói được.



Cho nên La Giản đành phải đặt câu hỏi trắng ra.



Thật ra, thấy một lão nhân tuổi xế chiều sững sờ nhìn mình chằm chằm, tâm tình La Giản có chút phức tạp, từ truyện lão nhân kể, kỳ thật cậu đã hiểu đầy đủ, cũng hiểu được sự căm thù của hắn, có lẽ hắn không chỉ căm hận dân tộc của mình, cũng căm hận chính bản thân, nếu không sẽ không chôn bản thân ở huyệt mộ này, làm bạn cùng một cây cổ thụ, không biết là để chuộc tội, hay là để vãn hồi thứ gì đó.



La Giản bỗng nhiên nghĩ, nếu mình không thay thế thân phận "quỷ", thì "quỷ" chân chính, ở đâu?



Hắn sẽ ở đâu? Vẫn luôn nằm trong quan tài rắc chắn trầm tịch, mặc kệ một ngàn năm hay một vạn năm trôi qua, cho dù thế giới bị hủy diệt, cũng sẽ không tỉnh lại. Để lại Thần cô độc một mình, năm nay qua năm khác, lẻ loi chờ đợi dưới cây cổ thụ?



Hoặc, hắn sớm đã luân hồi chuyển thế, tới một thời không khác hoặc thế giới khác, bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn quên mất người hắn đã từng hận... hoặc từng yêu.



Hoặc là, tất cả mọi thứ, chẳng qua chỉ là một câu chuyện mật thất bịa đặt ra, một câu chuyện xưa tưởng chừng bi thương nhưng lại thực nực cười, câu chuyện, người trong chuyện đều là giả, kể cả có là thật, họ cũng chỉ là nhân vật trên giấy vẽ, sau khi xem xong lại cười.



Mà mình dùng thân phận gì đứng ở nơi này? La Giản hỏi bản thân mình như vậy, cậu bắt đầu cảm thấy bi thương, lòng cậu đột nhiên xuất hiện một sự thay đổi kì lạ, cậu cảm thấy khổ sở, cậu cảm thấy trong nội tâm mình có một sự phẫn nộ cùng căm hận kì dị đang lan tỏa, cảm xúc đó không biết từ nơi nào tràn ra, nảy lên trên đầu quả tim cậu.



La Giản không biết, thay thế nhân vật cốt truyện, không những nhận được quyền hạn đặc biệt của nhân vật, mà thậm chí đôi khi, còn nhận được một phần ký ức, hoặc một phần cảm xúc đặc biệt của nhân vật cốt truyện này. Tuy không biết ký ức đó là thật hay giả, nhưng chúng quả thật tồn tại, giờ phút này, chân thật để lại dấu vết trong tim La Giản.



Bởi vậy, La Giản cảm thấy thống khổ, khi cậu đối mặt lão nhân trước mắt này, cậu bỗng nhiên cảm thấy khó thở, cậu muốn bình tĩnh lại, nhưng vô ích, La Giản đành phải hít một hơi sâu, ngẩng đầu dùng ánh mắt bén nhọn trừng mắt nhìn lão nhân, dùng một ngữ khí thâm trầm nói: "Ta đã ngủ say gần ngàn năm."



Tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn La Giản, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, biểu tình cùng động tác của La Giản hiện giờ không giống người bọn họ quen biết, phảng phất như bị ai phụ thể, đột nhiên từ "La Giản" biến thành một người họ không quen biết, mà người này công khai căm tức nhìn "Thần minh" trước mặt, dùng ngữ khí ác liệt nói: "Sự phẫn nộ của ta chưa từng dừng lại, bắt đầu từ thời khắc ta chết trên tay ngươi!"
Lúc này La Giản lại cười, cậu mở tay ra, thả vũ khí của mình xuống đất, đầy tay cậu là máu tươi, cười đến dữ tợn vô cùng: "Tên ngu xuẩn, ngươi nhìn kĩ lại xem ta là ai!"



Thay đổi thân phận có thể mê hoặc nhất thời, lại không thể thay đổi một số thứ bản chất, La Giản trước sau vẫn là La Giản, mặc kệ giờ phút này cậu bị một số cảm xúc không thuộc về mình khống chế, nhưng cậu vẫn là La Giản, đây là sự thật không thể nghi ngờ.



Cho nên La Giản ngồi xổm xuống, ngồi xổm quỳ trước mặt thần minh, sát mặt nhìn hắn: "Nhìn mặt ta, là người ngươi quen sao? Giọng nói của ta, dáng người của ta, đôi tay của ta..."



La Giản giơ tay mình lên, hai tay dính đầy máu, cho đối phương xem: "Không có răng nanh, không có móng vuốt, thân thể này chính là một con người bình thường, trưởng thành trong xã hội con người bình thường, thân thể này không thuộc về ta, bởi vì ta chỉ là một sợi hồn phách sắp tiêu tán! Ta không nhận được cái gì cả! Mà ngươi, căn bản cũng không cứu được ta!"



"Không!" Thần minh hoảng sợ kêu to: "Ta đã chờ đợi ngàn năm, chuyện này không thể xảy ra, hắn đã nói, cây cổ thụ này có thể cứu được sinh mệnh của ngươi!"



"Ha hả..." La Giản mỉm cười: "Ngươi giao dịch cùng ma quỷ chân chính sao? Ngươi cho rằng đối phương có thể hết lòng tuân thủ lời hứa sao? Ngươi bán bản thân mình, ngươi cũng chắp tay bán ta đi, nhân loại ngu xuẩn, ngay từ đầu ngươi... chỉ là hai bàn tay trắng!"



Cuộc đối thoại giữa thần và quỷ, người xung quanh đều để tâm, đám ngươi U linh hai mặt nhìn nhau, bọn họ miễn cưỡng có thể đoán được một số thứ từ cuộc đối thoại này, nhưng việc này cũng không có ý nghĩa gì, mục đích quan trọng nhất hiện tại, là từ miệng thần minh biết được cửa ra, nhưng thực đáng tiếc, bọn họ cũng không biết có nên chen vào đối thoại cách ngàn năm của hai người kia hay không.



Không ai có thể chen vào đi? Bởi vì giờ phút này, thần trẻ tuổi đã cúi đầu, cắn môi, nước mắt im lặng rơi đầy mặt.



Trong mộ thất của thần trống trải, trải qua một ngàn năm, vẫn chỉ có một cây cổ thụ lẻ loi...



Cùng một người lẻ loi.