Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 1 : Mười một tuổi
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Lại thêm một kỳ tuyển sinh cho năm học mới, trường trung học thực nghiệm là trường tốt nhất trong huyện, chưa bao giờ thiếu thí sinh. Rất nhiều gia đình có học sinh không được phân vào trường trung học này vì muốn con mình được nhập học, tìm cách rồi nhờ vả khắp nơi, chỉ vì con mình sẽ có thể được sự giáo dục rất tốt, sau này có thể thi đậu trung học.
Năm nay khác năm trước một chút, vì trường trung học thực hành đưa ra chính sách mới, đó là tổ chức thi tuyển vào ban thực hành. Tổ chức thi tuyển sẽ thông báo đến toàn bộ học sinh tiểu học tốt nghiệp trong năm nay, chỉ cần thi đậu trong tám mươi hạng đầu tiên, bất kể có hộ khẩu thành phố hay nông thôn, cũng có thể ứng tuyển vào ban thực hành. Tuy rằng rất nhiều không biết ban thực hành đến tột cùng là gì, nhưng nghe nói chỉ cần là học sinh có thành tích tốt, đã thấy đó là học sinh ưu tú, thầy cô giáo nhất định sẽ chọn. Nên tin tức này vừa ban ra, rất nhiều phụ huynh học sinh đều dẫn con mình đến giành số đăng ký.
Đến ngày thi, cách giờ thi còn một tiếng nữa, đã có một số học sinh thành thành thật thật chờ bên ngoài trường thi tay ôm sách giáo khoa chờ mở cửa, phần lớn những học sinh này đều là ở nông thôn sợ trễ giờ nên đến sớm.
Khi cách giờ thi còn bốn mươi lắm phút, thầy chủ khảo Lý Lộc ra mở cửa phòng thi, thấy phòng dần dần đông lên, thầy cùng thầy giáo La là phó giám khảo nhìn nhau, sau đó xoay người viết quy tắc phòng thi lên bảng, số bài thi, thời gian kết thúc.
Tiếng chuông vang lên, thầy nhìn đến bàn thứ hai của dãy bàn đầu tiên, giờ thi sắp bắt đầu, thí sinh này vẫn còn chưa đến, xem ra là được gia đình nuông chìu nên đã bỏ thi. Thầy đã dạy ở trường trung học thực hành vài năm, đã thấy nhiều không ít học sinh được gia đình nuông chìu đến không còn quy tắc, loại tình huống này phát sinh cũng không kỳ lạ.
"Em có mặt!"
Lý Lộc nhìn ra cửa, chỉ thấy một nam hài có chút gầy yếu đứng ở cửa, quần áo đang mặc thoạt nhìn hơi cũ, bất quá rất sạch sẽ, thoáng nhìn qua cảm thấy bộ dáng của tiểu hài tử ngoan ngoãn: "Nhanh ngồi vào chỗ, giờ thi sắp bắt đầu."
Nam hài cúi chào thầy, sau đó nhanh chóng đi đến bàn thứ hai của dãy bàn đầu tiên ngồi ngay ngắn, thầy nhìn nam hài đặt viết thước ngay ngắn, không vì đến trễ mà hoảng hốt, liền thu hồi ánh mắt.
Dù sao thầy giám thị nhìn chằm chằm thí sinh, cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm bài của thí sinh. Con đường của những hài tử có điều kiện gia đình không tốt có thể vào trường này cũng không dễ, có thể làm bài tốt hơn một chút, cơ hội cũng tăng thêm nhiều.
Hôm nay vốn cố ý đi sớm, là vì tránh để giống như đời trước, ngày đó đi trễ, thiếu chút nữa không thể vào thi. Rốt cuộc hôm nay giữa đường lại gặp một đứa bé bị ngã gãy tay, cậu vốn không muốn quan tâm, nhưng mà nhìn bộ dáng tội nghiệp của đứa bé chỉ khoảng mười tuổi gục đầu mặt mày đỏ gay dưới ánh nắng chói chang, cậu đành phải đưa người đến trạm y tế khử trùng băng bó, lại giúp báo cảnh sát rồi mới vội vàng chạy tới trường trung học thực hành, kết quả thiếu chút nữa lại vào trễ.
"Ân," Trầm Thiệu mỉm cười gật đầu ngoan ngoãn, "Bác hai cứ yên tâm, con nhất định thi đậu." Đời trước tình hình của cậu kém, chỉ có thể làm được khoảng 50%, đời này sống thêm được gần hai mươi năm, cũng sẽ không thể sống uổng phí.
Trương Thục Liên lại dặn dò vài câu, thấy thời gian không còn sớm, bà còn phải về nhà cho heo ăn, phải vội vàng rời đi.
Bác hai đi rồi, Trầm Thiệu ăn cơm xong, lấy phong thư từ trong túi sách mà người đàn ông đã đưa cho cậu, mở ra liền thấy, bên trong là một xấp tờ một trăm đồng màu xanh, thấy ít nhất cũng khoảng hai ba mươi tờ.
Hiện tại giá thuê phòng bất quá chỉ ba bốn trăm một mét vuông, người này chỉ nói lời cảm ơn đã đưa đến hai ba ngàn, không khỏi có chút trịnh trọng hào phóng.
Lấy tiền trong phong thư ra, bên trong rớt ra một tờ giấy, trên đó còn viết ba chữ "Cám ơn cậu", chữ viết thoạt nhìn ngay thẳng, là chữ của trẻ con.
Trầm Thiệu đếm tiền, là hai ngàn sáu trăm đồng, nhìn số tiền kia, cậu quay đầu lại nhìn lịch treo trên tường.
Ngày 22 tháng 8 năm 1996.
Cậu vượt gần hai mươi năm, lại trở về căn nhà trống hoác này. Tuy đã từng nghĩ vì sao không để cậu quay lại vào nửa năm trước, như vậy ít ra cũng có thể ngăn mẹ cậu tự sát, nhưng cậu cũng không muốn phí phạm cơ hội hiếm có này.
Cậu muốn giấc mơ của mình biến thành sự thật, chứ không phải giấc mơ chỉ là giấc mơ.