Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 18 : Cuộc thi
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Khi máy bay đến Bắc Kinh đã hai ba giờ chiều, vì thức ăn trên máy bay không được ngon lắm, nên cả nhóm sáu người ăn rất ít. Xuống máy bay lại được ban tổ chức đón về khách sạn nhận phòng cất hành lý xong, giờ cơm trưa của khách sạn cũng đã kết thúc, sáu người dành phải tìm đến nhà hàng gần khách sạn, ăn tạm một bữa.
Hiệu phó Diêu trưởng đoàn là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, diện mạo khá thân thiện, trong trường có biệt danh là Phật Di Lặc. Lần này trường học cử ông dẫn đội đi thi, cũng xét đến tính cách của ông có thể giúp học sinh giảm bớt căng thẳng.
Lần này vì có Nhất trung Bắc Kinh và Tam trung Dương Hợp dự thi, trong lòng ba học sinh đã không ôm ấp nhiều hy vọng, chỉ mong có thể giữ được vị trí thứ ba đã rất tốt rồi. Trong ba thí sinh, hiệu phó Diêu xem trọng nhất là Trầm Thiệu, khi xác định danh sách dự thi, ông đã xem qua thành tích học tập từ khi vào trường của Trầm Thiệu. Phát hiện trong mỗi kỳ thi, thành tích của cậu rất ưu tú cũng rất ổn định, không xảy ra tình trạng không lên xuống bất thường, điều này chứng tỏ đầu óc thằng bé không chỉ đủ dùng, khả năng điều tiết cảm xúc bản thân khi thi cử cũng phi thường tốt.
"Trương Lỵ, em và cô Tôn Cầm chung một phòng,"thấy cô Tôn và Trương Lỵ cùng là nữ giới, hiệu phó Diêu dứt khoát xếp chung hai người cùng một phòng, "Trầm Thiệu và Tằng Bình một phòng, có vấn đề gì có thể hỏi han nhau một chút, bất quá buổi tối phải ngủ đúng giờ, tôi và thầy Tưởng sẽ đến kiểm tra."
Trầm Thiệu và hai bạn học kia đồng loạt gật đầu, thi Toán không giống như thi những môn khác phải nhớ này thuộc nọ, nên cũng không cần thức đêm học bài. Quá lắm thì cũng dành chút thời gian làm thêm vài bài tập nâng cao, mở rộng tư duy thêm một chút.
Đoàn người trở lại khách sạn, vì ba phòng cũng liền kề nhau, nên cũng không cần dặn dò gì thêm, từng người quay lại phòng của mình.
Tằng Bình nhìn Trầm Thiệu thuần thục sắp xếp vật dụng đâu ra đó, giống như hằng ngày đều làm việc này, liền nhịn không được hỏi: "Trầm Thiệu, cậu giống như quen dọn dẹp phòng vậy?"
"Ân, cũng quen rồi." Trầm Thiệu ngẩng đầu đánh giá phòng khách sạn, thảm lót sàn thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ, toàn thể rất phù hợp với tiêu chuẩn năm sao. Nhà tài trợ của cuộc thi lần này cũng rất mạnh, cả nước có hơn một trăm thí sinh tham gia, chi phí khách sạn cũng tiêu tốn không ít.
Tằng Bình bắt chước cậu cũng bắt đầu xếp đồ dùng của mình: "Nghe nói lần này Nhất trung Bắc Kinh cũng tham gia, cậu nói thử chúng ta có qua mặt được họ không?"
"Còn chưa thi làm sao biết được kết quả?" Trầm Thiệu thấy y tựa hồ hơi căng thẳng, liền cười an ủi, "Đừng lo chuyện thắng được hay không, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức, sẽ không xấu hổ với bản thân."
Bất quá rõ ràng lời khuyên mang tính an ủi này cũng không tạo được bao nhiêu tác dụng, tuy Tằng Bình gật đầu, nhưng khẩn trương trong lòng nửa phần cũng không giảm.
Rõ ràng cậu cảm thấy mình như vậy rất tốt, vì sao họ lại dùng ánh mắt thế kia mà nhìn mình? Con người vì những chuyện không liên quan lại hao tâm tổn sức, có nghĩa gì đây?
...
Sau khi dạo một vòng quanh Bắc Kinh, thầy trò trở lại khách sạn, trong tay mang về một đống thức ăn vặt đặc sắc của Bắc Kinh, có lẽ đây là thu hoạch lớn nhất của họ trong buổi chiều nay.
"Thi tính nhẩm ngày mai, đài truyền hình Bắc Kinh sẽ phát sóng trực tiếp, khi các em bước vào trong nếu nhìn thấy camera, ngàn vạn lần không được khẩn trương, coi mấy thứ kia như không tồn tại," Lúc ăn tối, hiệu phó Diêu ăn xong phần cơm của mình, thấy ba học sinh cũng đã ăn uống xong đang ngồi ngoan ngoãn, nhịn không được nhắc nhở, "Quan trọng là tham gia, chỉ cần các em cố gắng, không cần biết thành tích ra sao, nhà trường cũng hãnh diện vì các em."
Trầm Thiệu xiên một miếng xoài cắn một cái, nghe hiệu phó Diêu nói sẽ có trực tiếp truyền hình, hơi kinh ngạc hỏi: "Vì sao lại có đài truyền hình?"
"Đây là kỳ thi toán học toàn quốc, cả nước đều rất quan tâm, em nói sao lại không thể không có truyền hình đến quay được?" Hiệu phó Diêu nói đến đây, nhíu nhíu mày, "Chẳng qua năm trước thì không trực tiếp. Tưởng năm nay cũng vậy, có thể là nội dung cuộc thi có thay đổi, tăng tính thú vị lên nhiều, thêm nữa là nhà tài trợ cũng là công ty lớn, có thể phát sóng trực tiếp là chuyện tốt, các em không cần lo lắng." Ít ra với những trường có tham gia, có thể trước mắt khán giả toàn quốc gia tăng ánh hào quang, tăng thêm sự nổi tiếng.
Ở đâu ra mà tính thú vị tăng lên nhiều, rõ ràng là đào hố càng ngày càng sâu. Ánh mắt Trầm Thiệu nhìn sang Trương Lỵ và Tằng Bình, hai bạn học đáng thương của cậu, nghe đến đây đã khẩn trương đến độ sắc mặt cũng thay đổi, có thể thấy được trực tiếp truyền hình đã có tố chất kiểm tra tâm lý bao nhiêu.
Giữa những lời dặn dò của hiệu phó, Trầm Thiệu ăn xong rồi, còn tiện tay lấy tiếp vài miếng hoa quả, tự tổng kết suy nghĩ về hiệu phó trong bụng.
Chính là thua cũng phải thua có phong độ, phải để cho khán giả ngồi trước TV thấy được phong thái của Tam trung Phù Dung bọn họ.
Hứ, vì sao lại không nghĩ là đã thắng thì phải thắng cho đẹp chứ?