Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 23 : Đồng hương
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Tuy phóng viên đài truyền hình thị trấn Quả đã xem qua hình chụp của Trầm Thiệu, bất quá khi Trầm Thiệu xuất hiện trước mặt họ, thiếu chút nữa họ cũng không nhận ra, vì bên ngoài Trầm Thiệu nhìn cao ráo thanh tú hơn so với trên TV một chút.
"Học sinh Trầm Thiệu, xin chào." Phóng viên Lưu Trung là một người ôn hòa, không vì Trầm Thiệu còn nhỏ tuổi, mà phép lịch sự lược bớt, ngược lại rất trịnh trọng nắm tay Trầm Thiệu, "Tôi là Lưu Trung phóng viên chuyên mục "Cuộc sống nhân dân" của đài truyền hình thị trấn Quả, đây là Bành Kiệt quay phim cùng nhóm chuyên mục chúng tôi, hôm nay chúng tôi xin phiền cậu một ngày." Trong mắt ông, Trầm Thiệu là thiếu niên thiên tài, không nên dùng cách đối đãi như với thiếu niên bình thường.
"Chú Lưu khách sáo rồi," Trầm Thiệu quay sang người quay phim gật đầu chào, sau đó hỏi, "Bây giờ bắt đầu luôn sao?"
Lưu Trung gật gật đầu: "Cậu không cần để ý đến chúng tôi, ngày thường như thế nào thì cứ như thế đó." Cái họ muốn quay, chính là cuộc sống ngày thường của Trầm Thiệu.
"Được rồi," Trầm Thiệu cười cười với cả hai, cùng hai người bạn thân chạy xe đạp qua cổng trường, mặc dù Lương Thành và Chu Trạch Vũ có hơi không tự nhiên khi có máy quay bên cạnh, bất quá vẫn cố gắng không liếc mắt đến cái máy quay đen thui kia.
Lưu Trung theo sau Trầm Thiệu, phát hiện rất nhiều học sinh trong Tam Trung quen Trầm Thiệu, một khoảng ngắn ngủi từ cổng trường đến bãi xe thôi, đã có không ít học sinh cất tiếng chào Trầm Thiệu, có người gọi đàn anh, có người hô anh Thiệu, cũng có người gọi tên Trầm Thiệu, mặc dù cách gọi của những học sinh này khác nhau, nhưng Lưu Trung có thể cảm nhận được sự thân thiết hoặc sùng bái với Trầm Thiệu.
"Anh Thiệu, giờ thể dục chiều nay chúng ta học chung?" Một nam sinh lớp kế bên bước đến vỗ vỗ vai Trầm Thiệu, sau đó cậu ta để ý thấy Lưu Trung, ban đầu là ngạc nhiên một chút, lập tức quay đi ném cho Trầm Thiệu một câu, "Chiều nay gặp a."
"Hiệp đấu lần trước tụi nó thua mình, lần này lại tới," Chu Trạch Vũ nhìn theo bóng nam sinh kia, vươn tay khoát lên vai Trầm Thiệu, "Chiều nay lại thắng tụi nó một trận nữa."
Trầm Thiệu nhìn y một cái, từ chối cho ý kiến: "Trước tiên, giờ thể dục chiều nay không bị chiếm chỗ cái đã."
Ba người bước vào lớp, lấy sách cần thiết ra đặt trên bàn, sau đó bắt đầu một ngày học tập.
Lưu Trung thấy vậy, để Bành Kiệt quay cảnh Trầm Thiệu học bài, sau đó thức thời rời đi. Tam Trung đồng ý để họ đến quay phim, phần lớn chỉ vì Trầm Thiệu, chứ địa phương nho nhỏ của họ làm gì có mặt mũi được quay trường học tốt nhất của tỉnh.
Người trong thôn cũng biết lúc Trầm Thiệu vào trung học, nhà Trầm Kiến Quân cũng không bỏ đồng nào, ngay cả quyên góp cũng không hơn những gia đình bình thường khác, mà lúc trước họ còn nghe nói đứa con gái của Trầm Kiến Quân không thích anh họ Trầm Thiệu, đôi lúc nói chuyện rất khó nghe, bây giờ Trầm Thiệu có tiền đồ, không biết trong lòng họ cảm thấy thế nào.
Trong lòng Trầm Kiến Quân và Lưu Thục Liên quả thật ngũ vị tạp trần, lúc ăn tối thấy Trầm Hồng vừa gặm vịt nướng, vừa lải nhải Trầm Thiệu biếu ít quá, khiến Trầm Kiến Quân luôn lặng lẽ cuối cùng cũng bạo phát: "Mày câm miệng lại, đừng ra đường khoe Trầm Thiệu là anh họ mày, về nhà thì oán trách, người ta không nợ mày cái gì, có bản lĩnh mày cũng giống anh họ mày đi, đem thành tích về đây!"
"Sao ông lại chê tui không có bản lĩnh, nếu không phải ông bà nghèo, tui cũng không bị cười nhạo torng lớp?!" Trầm Hồng nghe như vậy, như bị nói trúng tim đen, quăng miếng xương trong tay xuống, bịch bịch chạy về phòng.
"Chìu chuộng riết hư!" Trầm Kiến Quân không kiên nhẫn nói, "Chê cha mẹ không có bản lĩnh, thì tự mình chứng tỏ bản lĩnh cho người ta biết, Trầm Thiệu người ta không cha không mẹ còn có tiến bộ, bản lĩnh của cô cũng chỉ là chê bai chúng tôi!"
Trầm Kiến Quân vốn có đôi chút áy náy với Trầm Thiệu, hơn nữa gần đâu người ta nói lén sau lưng nhà ông quá cứng ngắc, tâm tình không tốt, giờ đây Trầm Hồng nói những lời này, liền như châm ngòi ngọn lửa âm ỉ cháy nhiều năm qua, lời răn dạy cũng nói nói nghe hơn mọi lần.
Lưu Thục Liên và Trầm Viện đều im lặng, tuổi của Trầm Viện lớn hơn Trầm Hồng, đã dần dà hiểu chuyện, biết năm đó mình hiểu lầm anh họ, những bất mãn trong lòng cũng đã chuyển thành sùng bái.
Cô nhìn ba mình ôm mặt tang thương, chua xót nghĩ, nếu không vì quá nghèo, gia đình cô cũng sẽ không cãi nhau khổ sở như thế này?
Còn Trầm Thiệu thì không biết nhà bác cậu cãi nhau vì cậu, với cậu mà nói, quan trọng nhất bây giờ là tốt nghiệp trung học.
Hai tháng sau, hơn năm triệu học sinh trung học cuối cùng đã tiến đến giai đoạn thi tốt nghiệp, chào đón kỳ thi toàn quốc một năm một lần.
Thiên binh vạn mã qua cầu độc một, kỳ thi quan trọng nhất của đời người sắp đến rồi.