Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 28 : Tặng chocolate

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Hai ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự sẽ kiểm tra đi đội hình trở thành tiết mục tốt nghiệp huấn luyện, theo lời huấn luyện viên giải thích, thì không bắt buộc đi đẹp nhất, nhưng phải đi có khí thế nhất.



May mắn dường như không mỉm cười với nhóm Trầm Thiệu, vì ngày bắt đầu kiểm tra nghi thức thì trời bắt đầu mưa phùn, tưới ướt đẫm bãi cỏ, nếu không phải mọi người mang dép nhựa đi trong nhà, đừng nói là đi đều, có thể bước đi được đã hay lắm rồi.



Mọi người dựa theo thứ tự sắp xếp đội hình khi ra kiểm duyệt, Trầm Thiệu và Diêu Bác Hiên đứng đầu tiên của đội hình, xung quanh đều là học sinh mặc quân phục rằn ri, Trầm Thiệu kéo kéo vành nón, muốn che bớt nước mưa hắt vào mặt, nhưng dường như vô ích, cậu thấy Diêu Bác Hiên vẫn đứng thẳng từ đầu đến cuối, liền lấy cùi chỏ huých huých y: "Cậu nói xem, khi nào kiểm duyệt mới bắt đầu?" Ngày thường khi huấn luyện, luôn mong mỏi trời mưa để không phải tập, trời lại cứ nắng chang chang, đến hôm nay mong đừng mưa, ông trời lại cố tình khóc.



Diêu Bác Hiên nhìn cậu, xoay mặt đi: "Sao tôi biết được?"



Trầm Thiệu hơi ngạc nhiên liếc nhìn y một cái, cậu đắc tội người này khi nào vậy?



"Bắt đầu kiểm duyệt rồi."



Nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu như vậy, Trầm Thiệu nhìn qua hướng lễ đài, ở đó đã ngồi đầy người, có người mặc quân phục có người mặc tây trang, hình như không phải ai cũng thuộc quân khu.



"Mọi người chuẩn bị tốt," huấn luyện viên của nhóm Trầm Thiệu đã đi tới, giơ giơ tay lên nói: "Khi đến chỗ rẽ nhất định phải chú ý thật kỹ, không được bước quá xa. Mắt phải nhìn chằm chằm người bên cạnh, không được liếc ngang liếc dọc, khi đi ngang lễ đài, bước chân phải chỉnh tề, chú ý hiệu lệnh của hai người đi đầu, nếu có một người đi không tốt, cả đội ngũ sẽ bước sai theo, nhớ kỹ chưa?"



"Nhớ!" Cả đại đội năm cùng hô lớn.



"Rất tốt. Khi bắt đầu duyệt đội hình, mọi người phải tỏ rõ khí thế như vậy, nếu quá yếu, đêm nay chúng ta lại phải tập hợp khẩn, đương nhiên, nếu các cậu thích luyện ngồi xổm thì vẫn được."



Mọi người đều phát ra tiếng rên rỉ, phạt ngồi xổm kia thật sự là tra tấn thân thể, cuộc đời sau này bọn họ sẽ không dám nghĩ đến nửa chữ "ngồi xổm". Còn nếu tập hợp khẩn, suốt đêm bọn họ đừng mong giấc.



Huấn luyện viên đối với tiếng kêu rên của các sinh viên phi thường hài lòng, giả vời "khụ" một tiếng nói: "Không muốn bị phạt, thì phải thể hiện cho tốt, tranh thủ tạo tiếng vang "không chịu thua kém" cho đại đội năm chúng ta!"



Trầm Thiệu nghe các bạn học đằng sau kích động vâng dạ, yên lặng cúi đầu, tuổi trẻ thật tốt, chỉ nói mấy câu đơn giản đã có thể làm nhiệt huyết dâng trào.



"Đại đội năm chuẩn bị!"



Sau tiếng nhắc nhở, các bạn học trong đại đội năm liền khẩn trương hẳn lên, Trầm Thiệu cũng sửa nón lại ngay ngắn, cũng vuốt thẳng quân phục rằn ri của mình, bày ra dáng đứng tiêu chuẩn.



"Dậm chân tại chỗ!"



"Bước đều, bước!"




Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu không nhanh không chậm xuyên qua một đám sinh viên mặc quân phục, sờ sờ túi quần, bất đắc dĩ cười cười, đây là sợ huấn luyện viên tịch thu, nên mới lén lút nhét vào túi quần cậu?



Khi trở về phòng, Trầm Thiệu đem chocolate Cố Ninh Chiêu cho cậu cất vào trong balo, không phải cậu keo kiệt, mà bởi vì chocolate căn bản không đủ để chia, vẫn cất đi thì tốt hơn.



Nghĩ như vậy, Trầm Thiệu lấy gói bánh quy đã lén giấu trước đó chia cho mọi người, sau đó yên tâm thoải mái đóng balo lại.



...



"Vừa rồi đi tìm bạn học?" Cố Sùng Trị nhìn đứa con đã thay quần áo khác, không biết con mình đến tột cùng là nghĩ cái gì, "Có quen bạn thì mời cậu ta đến nhà mình chơi, cả nhà chúng ta đều sẽ nhiệt liệt chào đón."



Mấy năm nay vì thành tích con mình thật sự quá mức ưu dị, nhiều lúc không đến trường họ cũng không ép buộc, những năm qua cũng không thấy con mình thân với người bạn cùng tuổi nào, bây giờ rốt cục chịu chủ động giao hảo với bạn học, họ chỉ biết vui mừng.



"Là bạn cùng phòng." Tâm tình Cố Ninh Chiêu rất tốt, khi nói chuyện với Cố Sùng Trị, còn toát ra chút khoan khoái, "Cậu ấy là thủ khoa tỉnh, biết đàn piano biết thư pháp."



"Cậu ta rất tốt?" Hiếm khi thấy con mình như vậy, Cố Sùng Trị liền tiếp tục trò chuyện với con mình.



"Rất tốt," Cố Ninh Chiêu cúi đầu, nhìn bàn tay đang đặt lên đầu gối mình, "Vẫn luôn rất tốt."



Cố Sùng Trị đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Chúng ta không can thiệp chuyện kết bạn của con, cũng tin mắt nhìn người của con."



Ninh Chiêu là đứa cực kỳ thông minh, nhưng chỉ với việc thông minh quá mức này, cũng làm cậu không muốn giao lưu với người khác, bình thường với người trong nhà tốt xấu gì cũng còn chịu mở miệng, ra ngoài rồi gần như không mở miệng, cũng không chịu làm quen với ai.



Đôi khi họ thà rằng con mình chỉ là đứa trẻ bình thường, không cần đạt nhiều thù vinh như vậy, người làm cha làm mẹ, chỉ mong muốn con mình cả đời hạnh phúc, không còn mong mỏi gì nữa.



Cố Ninh Chiêu nhìn Cố Sùng Trị, trong ánh mắt dẫn theo tia sáng rực rỡ không dấu diếm: "Ba mẹ sẽ thích cậu ấy chứ?"



Cố Sùng Trị thấy cậu như vậy, khẽ bật cười lại xoa xoa đầu cậu: "Chỉ cần nhân phẩm đối phương không có vấn đề, con thích thì chúng ta sẽ thích."



Cố Ninh Chiêu như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, cúi đầu suy tư rất lâu, sau đó bổ sung một câu.



"Nhân phẩm cậu ấy không vấn đề, ba mẹ nhất định phải thích cậu ấy."