Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 36 : Ôn nhu

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Trước khi Trầm Thiệu rời huyện Bồng, còn dẫn Cố Ninh Chiêu đến thăm trường trung học thực nghiệm, mấy năm qua học sinh ở nông thôn trúng tuyển trường trung học thực nghiệm ngày càng nhiều, nên đã trùng tu lại mấy dãy ký túc xá, nhóm học sinh ở trọ cũng không cần dồn đến mười mấy người một phòng nữa.



Vốn bảo vệ trường cũng không cho họ vào trong, nhưng khi biết cậu chính là Trầm Thiệu - học sinh tiêu biểu nổi tiếng nhất của trường trung học thực nghiệm ở Hoa đại, lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng, chờ đến khi được phép thì mở cửa Trầm Thiệu vào.



Vì đang trong kỳ lễ Quốc khánh, trong trường cũng không có ai, Trầm Thiệu dẫn Cố Ninh Chiêu dạo một vòng ở trường xong mới nói: "Mấy năm qua, trường học cũng không thay đổi nhiều." Cậu chỉ cho Cố Ninh Chiêu căn phòng mình từng học, sau đó nói, "Chớp mắt đã bốn năm qua, thời gian trôi nhanh quá."



Cố Ninh Chiêu im lặng nhìn ngôi trường trong mắt cậu rất đơn sơ, từ nhỏ đến lớn cậu và Trầm Thiệu nhận được sự giáo dục khác nhau, ngay cả hoàn cảnh sinh sống cũng khác biệt quá lớn, nhưng cậu lại cảm thấy, Trầm Thiệu là một người rất xứng đáng với tâm tư của cậu.



Sau khi rời huyện Bồng, trong lòng Trầm Thiệu có chút mất mát khó diễn tả, cảm giác gần như luyến tiếc này làm cậu có chút lặng lẽ suốt đoạn đường, Cố Ninh Chiêu vốn không thích nói nhiều, nên nhiệm vụ gian khổ khuấy động bầu không khí liền rơi xuống đầu Trần Chương.



"Trầm thiếu, tôi thấy cam ở quê cậu rất nhiều, vị cũng rất ngon, cậu có từng nghĩ sẽ mở một nhà máy sản xuất thức uống ở đây không?" Hai ngày nay Trần Chương đặc biệt quan sát thị trường ở huyện Bồng, cam quýt là sản phẩm chủ yếu, vỏ mỏng mà ngọt, rất tiếc là giá cả thị trường quá thấp, thậm chí rất nhiều loại trái cây còn bán không được.



"Tôi cũng từng cân nhắc vấn đề này, bất quá đang trong thời kỳ phát triển Phong Đằng, tạm thời không thể quan tâm đến được," Trầm Thiệu cũng muốn làm gì đó cho quê hương, nhưng dù hiện tại trong tay cậu có tiền, nhưng chưa có người giúp, "Không biết chỗ anh Trần có quen biết nhân tài nào không?"



Trần Chương cẩn thận quan sát vẻ mặt Trầm Thiệu một chút, xác nhận cậu không nói đùa, mới nói: "Thật sự tôi có quen một giám đốc từng quản lý nhà máy trái cây của nhà nước, sau khi nhà máy kia đóng cửa vào năm ngoài, anh ta cũng về vườn. Bất quá anh ta làm cố vấn kỹ thuật thì được, còn quản lý nhà máy cậu vẫn nên tìm người khác thì tốt hơn."



Trầm Thiệu gật gật đầu: "Nói như vậy, chắc phải nhờ anh Trần liên hệ với anh ta giùm tôi, chỉ cần anh ta đồng ý, vấn đề lương bổng chúng ta có thể thỏa thuận." Nếu là người Trần Chương giới thiệu, Trầm Thiệu căn bản cũng không nghi ngờ, người cẩn thận như Trần Chương, nếu không chắc chắn, anh ta sẽ không tùy tiện lên tiếng.



"Nếu Trầm thiếu tin tôi, khi về đến Bắc Kinh tôi sẽ liên hệ với anh ta giùm cậu," Sự tin tưởng của Trầm Thiệu làm Trần Chương cũng vô cùng hưởng thụ, nên cũng giới thiệu với Trầm Thiệu một nhân tài quản lý, sau khi hai bên thỏa thuận kỹ càng về nguồn nhân lực và thiết bị sản xuất xong, Trầm Thiệu mới nhớ đến một việc tương đối quan trọng, chính là đăng ký thương hiệu công ty và tuyển dụng người.



"Đây đều là việc nhỏ," Trần Chương khoát tay nói, "Hiện tại đang hưởng ứng chính sách phát triển kinh tế, cậu về quê đầu tư, quan chức địa phương chắc chắn sẽ ủng hộ, không bằng trong thời gian này cậu cân nhắc kỹ càng về vấn đề kinh doanh của công ty, khi chuẩn bị công việc ổn thỏa rồi, những việc nhỏ cũng không cần cậu phải tự lo, chuyện khảo sát thị trường thì để người công ty phụ trách, cậu chỉ cần chỉ đạo đi hướng nào mà thôi."



Nếu chuyện gì cũng để ông chủ phải tự lo, vậy câu vĩnh viễn sẽ chỉ là một ông chủ nhỏ hoặc ở tầm trung, nếu muốn vươn cao, căn bản không có khả năng.



Trầm Thiệu gật đầu: "Khi ổn định các cấp quản lý ở công ty giải khát, tôi cũng có thể thả lỏng rồi."



Trần Chương vui vẻ gật đầu, xem ra Trầm thiếu là một người biết linh hoạt, người như vậy ở đâu cũng thấy được cơ hội, nếu không thể thành công, vậy chắc ông trời mù mắt rồi.



Xe vừa tiến vào thành phố Phù Dung, đã có người đến đón, khách sạn đã được đặt trước, Trầm Thiệu vừa bước xuống cửa khách sạn, nhìn hai chữ Hằng Hoành bằng vàng thiệt to trước cửa, mới nhớ ra vào sinh nhật Chu Trạch Vũ mình đã từng đến đây.


Lưu thiếu xếp cho họ một phòng VIP, nên có hai phòng đặc biệt thông nhau, muốn xa ho cũng có, muốn rộng rãi cũng có luôn.



Trầm Thiệu gõ cửa phòng Cố Ninh Chiêu, mở cửa cho cậu là Trần Chương, cậu còn đang định hỏi Cố Ninh Chiêu đang làm gì, đã thấy Cố Ninh Chiêu không nhanh không chậm từ bên trong đi ra, nét mặt vẫn không thay đổi.



"Về rồi?" Cố Ninh Chiêu ngồi xuống cạnh cậu, tầm mắt quét qua khuôn mặt cậu một cái, sau đó đoan đoan chính chính xem TV.



"Ừ, ăn tối chưa?" Trầm Thiệu cũng nhìn theo, đây không phải là bộ phim hài nổi tiếng sao, biểu tình Ninh Chiêu nghiêm túc như vậy, cậu còn tưởng cậu ấy đang xem phim kinh dị.



"Ăn rồi," Cố Ninh Chiêu nghiêng đầu nhìn lại cậu, "Chưa ăn?"



"Tôi cũng ăn rồi, đến bây giờ vẫn còn no căng," Đời trước cậu là đầu bếp, nhưng cậu không thích những món ăn trong nhà hàng khách sạn, ngược lại thích món ăn mang theo vị gia đình, đáng tiếc đời trước không vợ không con, trong nhà chỉ có một mình, cái gọi là món ăn gia đình thông thường cũng mất đi ý nghĩa của nó.



Cố Ninh Chiêu nghe vậy yên tâm gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình TV, ánh mắt nghiêm túc, biểu tình nghiêm túc.



Trầm Thiệu:...



Trần Chương liếc mắt qua Cố Ninh Chiêu, đối với tính cách của nhị thiếu, nhà họ cũng bất đắc dĩ, rõ ràng vừa nãy vẫn luôn chờ Trầm Thiệu về, kết quả người đã về, y lại không nói câu nào. Còn lấy ánh mắt nghiêm túc như vậy xem phim hài, không phải y nghi ngờ, chứ Nhị thiếu à, ngài xác định ngài thật sự đang xem phim sao?



Thầm thở dài một tiếng, Trần Chương rốt cuộc có thể lĩnh hội được cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



Nhị thiếu, tình cảm là phải có giao lưu, chứ không phải thái độ "đoán đi" đâu.



Ngài cứ tiếp tục như vậy, sau này làm sao có bạn gái đây?



Có lẽ... lấy thân phận nhị thiếu, không cần theo đuổi bạn gái, mà là phụ nữ theo đuổi cậu?



Nghĩ vậy Trần Chương thở dài một hơi, ít ra chuyện trọng đại của đời người, có thể không cần quá lo lắng.



~oOo~