Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 61 : Nghĩ mà sợ
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Giống như quang huy của viên hắc bảo thạch, đường uốn lượn mượt mà, kiểu dáng hiện đại lộng lẫy, giữa một đống xe phổ thông, nhìn xa hoa khác hẳn.
Ngay cả Trầm Chính Chương tự nhận là một trong những gia đình giàu có ở huyện Bồng cũng nhịn không được nhìn chằm chằm chiếc xe, thầm kinh ngạc, đây là đại nhân vật nào trên tỉnh xuống vậy?
Chiếc xe xinh đẹp lướt đến, rồi dừng lại trước mặt mọi người, cửa xe ở ghế lái mở ra, bước xuống là một người đàn ông mặc tây trang đen dáng người khôi ngô, mặc dù mặc áo ngoài rất dày, nhưng dường như mọi người vẫn thấy được những khối cơ bắp bên dưới lớp áo kia.
Vệ sĩ bước ra mở cửa se sau, sau đó một tay đặt sau lưng lui về sau một bước, một tay đưa ra như đang mời.
"Mẹ ơi, người vệ sĩ kia mặc tây trang hàng hiệu đó nha, giá thấp nhất cũng phải mấy ngàn đồng," bạn học Giáo trợn mắt há mồm nhìn tình huống trước mắt, cảm giác trong khoảnh khắc nữa có thể sẽ có một đại nhân vật bước ra.
Một vài người qua đường nhìn tình huống này, lén rút di động ra còn nhanh hơn tia chớp, chụp lia lịa chiếc xe, khi họ nhìn thấy người vừa bước xuống khỏi xe, mấy cô gái không nhịn được hét lên nho nhỏ.
Chân dài, giày tây, chiếc áo khoác lông mềm mại, lại phối cùng chiếc khăn quàng cổ thời thượng, lại cố tình khiến người ta cảm thấy, người kia giống như người mẫu suất khí trên sàn diễn, làm người ta nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Bất quá, người kia nhìn như rất quen mắt? Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Mấy người bạn học trường thực nghiệm ngơ ngẩn nhìn người vừa bước xuống xe, dường như không tưởng tượng được người bạn học tuy mọi phương diện đều xuất chúng nhưng mồ côi, giờ lại có thể ngồi xe sang, vệ sĩ theo sau.
Có đôi khi cách biệt giữa người với người đáng sợ đến như vậy, chỉ một nụ cười khi vừa xuống xe của đối phương, đã khiến họ sinh ra phức cảm tự ti, giống như đối phương là đại nhân vật ở tít trên cao không thể với tới, còn họ bất quá chỉ là người bình thường đang cúi đầu trên mặt đất.
Hai ba bạn học vốn đang xúm quanh Trầm Chính Dương cũng không nói nên lời, chỉ trong chớp mắt, họ hận không thể nuốt trở lại những lời mình đã nói, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được, hiện tại Trầm Thiệu đang phát đạt, Trầm Chính Dương ở một thị trấn nhỏ xíu này căn bản không thể so được.
"Trầm Thiệu quen Cố nhị thiếu, đương nhiên thăng tiến nhanh thôi, sau này cũng đừng quên giúp đỡ anh em, nghe nói xí nghiệp nước giải khát đã xây dựng xong, qua đầu năm sẽ bắt đầu hoạt động, không biết đến lúc đó cậu có đến tham dự lễ khai trương không?"
Mọi người nhìn nhau, chuyện xí nghiệp nước giải khát bất quá chỉ là lời đồn, Trầm Chính Dương nói vậy, lỡ như Trầm Thiệu không phải ông chủ, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
"Năm trước nghe nói trái cây bà con ở quê trồng bị mất giá, hàng chất lượng nhưng chỉ có thể vứt bỏ, tôi nghe được rất đau lòng, nhớ khi tôi lâm cảnh khốn cùng được bà con giúp đỡ rất nhiều, nên quyết định xây dựng nhà máy này." Trầm Thiệu sao có thể không nhận ra thái độ thù địch của Trầm Chính Dương, cậu cầm tách trà lên, không nhanh không chậm, nói, "Không nói đến chuyện lời hay lỗ, có thể giải quyết vấn đề cấp bách của bà con, tôi đã viên mãn. Nhà máy có người phụ trách riêng, qua Tết chỉ sợ tôi không có thời gian đến tham dự lễ khai trương." Còn những lời châm ngòi của Trầm Chính Dương, cậu coi như không nghe thấy, cậu thăng tiến nhanh thì liên quan gì đến Trầm Chính Dương?
"Chỉ là hình thức, thằng nhóc cậu có thể mở nhà máy cho bà con ở quê, đó mới là chuyện tốt vì bà con huyện Bồng chúng ta." Dương Hoành Cường nhếch miệng cười, nói, "Tôi biết cậu là đứa biết báo đáp ân tình mà."
Trong lòng những người khác vừa sợ lại vừa kính, thì ra nhà máy có quy mô lớn kia thật sự của Trầm Thiệu, hơn nữa lý do đầu tư chỉ là muốn giúp đỡ người dân ở quê hương huyện Bồng mà thôi, Trầm Thiệu cũng quá phung phí, không biết đến tột cùng y có bao nhiêu tiền đây?
Trầm Chính Dương miễn cưỡng rặn ra nụ cười, trong lòng lại hối hận, nếu nhà máy kia thật sự là sản nghiệp của Trầm Thiệu, vậy gia nghiệp của Trầm Thiệu tương đối đáng nể.
Hắn từng nghe người thân làm trong chính phủ nhắc đến, ông chủ nhà máy kia có quan hệ rất tốt với cấp trên, người bình thường căn bản không dám trêu chọc. Hiện tại Trầm Thiệu chính là ông chủ thần bí kia, có phải có nghĩa là, thực lực của Trầm Thiệu không đơn giản như vậy.
Nếu Trầm Thiệu còn muốn so đo chuyện mâu thuẫn giữa hai người, ở huyện Bồng gia đình hắn quả thật được cho là có uy tín danh dự, nhưng ra khỏi huyện Bồng rồi thì ai còn giữ mặt mũi cho nhà hắn đây?
Nghĩ vậy, sắc mặt Trầm Chính Dương tái mét, hắn nhìn Trầm Thiệu đang mỉm cười, tay cầm đũa không nhịn được khẽ run rẩy.
Hắn biết, hắn thật sự sợ hãi.