Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 63 : Tình cha con
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Đột nhiên nghe cha dượng nhắc đến Trầm Thiệu, Trầm Gia Duyệt khó hiểu nhìn hắn, thấy trên TV đang phát tin tức về Trầm Thiệu, thuận miệng trả lời: "Cậu ấy tên Trầm Thiệu, có chuyện gì?"
Sắc mặt Trầm Tuấn tái xanh, hỏi dồn: "Là Thiệu mà bên trái có chữ Triệu sao?" (召: Triệu, 邵: Thiệu)
Nhận thấy ông ta không bình thường, Trầm Gia Duyệt mím chặt môi, do dự gật đầu: "Sao... Sao vậy ạ?"
Trầm Thiệu kia đã đắc tội cha dượng cô rồi sao?
Hay là...
Cô đột nhiên nhớ đến tin đồn bên ngoại mà khi còn bé thường nghe nhắc đến, nói vốn cha dượng cô đã có vợ con, sau vì bám váy ham tiền của mẹ cô, ông ta khiến vợ mình tự sát, cũng không quan tâm đến con trai mình, thậm chí còn giả chết để tách hộ khẩu.
Nếu những tin đồn đó đều là thật, vậy con trai của cha dượng hẳn chỉ mới mười chín tuổi, năm nay Trầm Thiệu đã qua hai mươi gần hai mươi mốt, độ tuổi không giống, nếu không nàng cũng không loại trừ suy đoán này.
Đến tột cùng là không bình thường ở đâu? Trầm Gia duyệt do dự một chút, về phòng mình, lấy di động ra bấm một dãy số, gọi đi.
Không cần biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô cứ báo cho Trầm Thiệu trước.
...
Vừa từ máy bay bước xuống, Trầm Thiệu rụt cổ lại, nói với Cố Ninh Chiêu bên cạnh: "Lạnh quá.". Lấy di động trong túi ra, nhấn nút khởi động máy, phát hiện trong lúc mình tắt máy, Hùng Cương đã gọi vài lần, cậu sợ đối phương có việc gấp, vội vàng gọi lại.
"Alo, Tiểu Cương, tôi mới xuống máy bay."
"Anh Thiệu, tôi báo với cậu một chuyện, Trầm Gia Duyệt mới gọi cho tôi, nói cha dượng cô ấy đột nhiên hỏi thăm chuyện của cậu, cô ấy cũng nhờ tôi nhắc nhở cậu một tiếng." Tuy Hùng Cương không biết rõ lắm vì sao Trầm Gia Duyệt lại căng thẳng vì một chuyện nhỏ như vậy, bất quá vẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Trầm Thiệu.
"Xì." Trầm Thiên Lương biết hai người có chuyện cần nói, cười nhạo một tiếng rồi xách ví và chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trầm Gia Duyệt nhìn hai người, đành phải đứng dậy đi lên lầu, đi đến chỗ rẽ, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, cô chắc chắn, chuyện hai người muốn nói có liên quan đến Trầm Thiệu, chỉ tiếc không có cơ hội nghe ha người nói cái gì.
"Nói coi, Trầm thiếu kia đến tột cùng có quan hệ gì với ông?" Cao Nhã Cầm khoanh tay trước ngực, khẽ hất cằm nhìn Trầm Tuấn Kỳ.
"Nó là đứa con tôi bỏ lại ở quê."
"Ông nói cái gì?!" Vẻ mặt Cao Nhã Cầm nhất thời thay đổi, "Hiện tại nó thân thiết với Cố gia như vậy, ông lại nói với tôi, nó là thằng con ông bỏ lại dưới quê, sao trước đây ông không nói cho tôi biết?"
"Lúc tôi bỏ đi, nó chưa đến mười một tuổi, bây giờ nó gần hai mươi, chúng ta chưa từng gặp nhau, không nhận ra là bình thường." Trầm Tuấn Kỳ gõ ngón tay lên bàn, "Bây giờ tôi đang lo nó sẽ trả thù chúng ta."
Cao Nhã Cầm nghe vậy nhíu mày: "Nếu nó muốn dựa vào Cố gia trả thù chúng ta, Cao gia nhà tôi không cản được, kế sách duy nhất là chúng ta phải ra tay trước."
Trầm Thiệu trầm ngâm: "Tôi cũng cân nhắc chuyên này, nhưng mấy năm nay tôi cũng không trông nom nó, ra tay từ chỗ nào thì tốt nhất đây?"
"Hiện tại ít nhiều gì nó cũng được coi là danh nhân của quốc gia, chúng ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần ông bệnh một trận thôi."
Trung Quốc xưa nay lấy chữ Hiếu làm đầu, nên chỉ cần Trầm Tuấn Kỳ bệnh nặng, lại mời thêm mấy phóng viên bịa vài bài phóng sự, đến lúc đó không cần họ nhiều lời, tự nhiên sẽ có một đống người bắt Trầm Thiệu phải hiếu thuận với người cha đang bệnh nặng kia thôi.
Dù có là Cố gia, cũng không thể vì chuyện này mà đến làm khó Cao gia đi.
Chiêu của Cao Nhã Cầm sử dụng thật không biết ngượng, lại nham hiểm, nhưng chính ả cũng không tính đến chuyện Trầm Thiệu đang là ông chủ của mạng truyền thông hàng đầu, nếu muốn tạo làn sóng dư luận, ai có thể so với cậu đây?
Mà quan trọng hơn, ưu điểm lớn nhất của Nhị thiếu Cố gia chính là bao che khuyết điểm, đứng trước mặt y, tất cả thủ đoạn đều là mây bay.