Trọng Nham

Chương 1 : Long bội phỉ thúy

Ngày đăng: 21:10 19/04/20


Long bội phỉ thúy (Ngọc bội phỉ thúy hình rồng)



Sau ngày sinh nhật 17 tuổi, Trọng Nham lại một lần nữa bị người chặn lại ở trong một ngõ nhỏ ở cổng sau trường học.



Cậu bị bọn chúng xô đẩy, sau lưng là vách tường được sơn vẽ đủ các hình thù linh tinh loạn thất bát tao, dưới chân là một đống rác rưởi không biết ai lén lút ném ở chỗ này, bên trong còn vài cái túi rác không biết đã để từ ngày tháng năm nào. Không khí tràn ngập mùi hôi thôi khó chịu khiến người ta không thể hít thở được.



Mặt Trọng Nham không chút đổi sắc liếc nhìn 4 người vạm vỡ ở trước mặt mình, ánh mắt dừng ở nam nhân đeo kính mắt viền nhỏ trông khoảng 30 tuổi đứng ở sau cùng kia. Người này tên Ôn Hạo, là con nuôi của Lý lão thái gia ở thủ đô, cũng là quân sư quạt mo của ông bô Lý Thừa Vận, 17 năm nay Trọng Nham chưa từng gặp mặt, thường xuyên mang theo bên người. Nghe nói những chuyện thiếu đạo đức Lý Thừa Vận làm cơ hồ đều không thoát khỏi liên quan do hắn bày mưu tính kế.



Đương nhiên, tất cả đều là Trọng Nham kiếp trước sau khi tới Lý gia mới biết được, cậu bây giờ chỉ là một học sinh trung học sinh ra tại một thành phố nhỏ, thành tích học tập tàm tạm, trong nhà chỉ có một bà ngoài thích lải nhải, sức khỏe không tốt lắm, một già một trẻ dựa vào một chút tài sản mẹ cậu để lại miễn cưỡng sống qua ngày, ngẫu nhiên bà ngoại mở một quán bán đồ ăn sáng, bán bánh bao, hoành thánh kiếm thêm thu nhập, ngày ngày tuy vất vả nhưng cũng giản đơn trôi qua.



Khi đó Trọng Nham không biết rằng thân thế của mình cư nhiên lại cất dấu nhiều bí mật như vậy.



Đương nhiên, so với người khác sống lâu hơn một đời, nên tất cả những bí mật đó ở trong mắt cậu cũng không tính là gì. Cộng thêm kiếp trước cậu đã trải qua nhiều lần tranh đấu gay gắt hung hiểm như vậy… hai người anh trai trên danh nghĩa kia của cậu đều là những người nối nghiệp được thế gia đại tộc bồi dưỡng, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, Trọng Nham một người bình thường có nằm mơ cũng không nghĩ ra được. Nhưng từ khi tiến vào cửa chính Lý gia, không biết bao nhiêu lần cùng tử thần gặp lướt qua, nên chỉ chút hù dọa uy hiếp cỏn con này trong mắt cậu căn bản không đáng nhìn.



Trọng Nham nhàm chán nhìn mấy nam nhân hỏi: “Có chuyện gì?”



Vì không để Ôn Hạo hoài nghi, cậu định giả bộ lo lắng sợ sệt giống một thiếu niên 16, 17 tuổi khác bị côn đồ chặn lại uy hiếp. Vấn đề là người Lý gia phái tới lại là Ôn Hạo, Trọng Nham chỉ cần nhớ tới kiếp trước mình từng đóng gói cái gã này ném tới chân đối thủ một mất một còn của Lý Thừa Vận, trong lòng liền không thể nào lo sợ khẩn trương được.



Ôn Hạo ngược lại có chút ngạc nhiên với thái độ của thiếu niên này: “Cậu không sợ?”



Tâm Trọng Nham thầm nghĩ ai mà thèm sợ thủ hạ của bại tướng mình chứ, ta còn từng thấy mi quỳ gối dưới chân lão tử một phen nước mắt nước mũi tèm lem, còn có thể sợ mi mới là kỳ quái đó có biết không.



“Rốt cuộc có chuyện gì?” Trọng Nham không kiên nhẫn: “Hôm nay bà ngoại tôi mở quán, tôi phải về sớm giúp bà thu hàng.”



Bà ngoại cậu trừ bỏ mở quán bán đồ ăn sáng, hôm nào thời tiết tốt còn tới chỗ sạp hàng của mình bán thêm mấy thứ đồ như lót giày, bao tay, khăn trải bàn linh tinh… Gia đình nhà ngoại bà trước đây đều làm thợ thêu cho nhà giàu, trong nhà có mấy chị em từ nhỏ đều đã học may vá thêu thùa rất tốt. Bà ngoại Trọng Nham hàng năm thường dệt áo lông cho cậu, mỗi khi mặc ra ngoài đường nhiều người sẽ đuổi theo hỏi cậu đã mua ở đâu.
“Kỳ thật kiếp trước lão tử cũng không làm sai, nếu không đi cùng bọn người Lý gia thì sẽ không có tiền đưa bà tới trại an dưỡng kia. Điều kiện ở trại an dưỡng đó rất tốt, bằng năng lực của lão tử thì cả đời bà cũng không thể vào đó được.”



“Bà ngoại rồi cũng sẽ như mẹ….”



“Aiz…”



Trọng Nham cùng bản thân thương lương nửa ngày cũng không ra được kết quả gì, chỉ có thể đi một bước nghĩ một bước.



Cậu biết Ôn Hạo sẽ còn tiếp tục tới tìm mình. Kiếp trước cậu đã hỏi qua Ôn Hạo, anh ta nói lúc trước khi hắn thương lượng với Lý Thừa Vận tìm Trọng Nham lấy lại đồ, căn bản không định dẫn theo đứa con riêng này trở về, chẳng qua có người lắm mồm trước mặt Lý lão gia tử, khiến hai vợ chồng Lý lão gia tử biết được sự tồn tại của Trọng Nham. Nhị lão đều cảm thấy một hài tử như vậy tốt nhất vẫn nên đặt trong tầm mắt thì sẽ an tâm hơn, bất quá cũng chỉ là bỏ thêm chút tiền ra để nuôi một người, mà Lý gia cũng không phải không có tiền. bằng không bị đối thủ biết được làm ra chuyện gì đó thì ảnh hưởng nhất vẫn là Lý gia.



Ôn Hạo có quan hệ rất tốt với hai đứa con trai của Lý Thừa Vận, nên sau khi xuất phát đầu tiên quyết định trước tới tìm Trọng Nham ra uy hù dọa cậu ta một chút rồi mới tính tới những chuyện khác. Nhưng hắn không ngờ, tính tình Trọng Nham lại mạnh mẽ như vậy. Bị chặn ở trong ngõ cụt, Trọng Nham không nói hai lời liền nhặt miếng gạch cùng nhóm người của Ôn Hạo đánh nhau. Tuy rằng sau đó chính cậu cũng bị thương, nhưng quả thật Ôn Hạo bị sức mạnh của cậu dọa sợ, nửa đêm liền gọi điện cho Lý Thừa Vận, nói đứa nhỏ này tính tình ác liệt, khó đối phó. Cũng bởi vì một câu ‘khó đối phó’ này của hắn mà người Lý gia càng kiên định quyết tâm muốn giữ chặt người dưới mí mắt.



Trọng Nham ủ rũ khoác cặp sách lên lưng, nhẹ giọng than thở: “Lão tử lúc này không muốn động thủ với bọn họ.”



“Không đánh là được rồi, động thủ với bọn họ thì cũng có chiếm được cái gì đâu? Bọn họ chỉ có vài người thôi mà.”



“Năm đó ngu thật.”



“Ngã một lần, khôn hơn một chút.”



Trọng Nham thở dài: “Aiz, như thế nào lại nói….”



Hết