Trọng Nham
Chương 47 : Cảm ơn chú, Ôn nhị thúc
Ngày đăng: 21:11 19/04/20
Trọng Nham cảm thấy mấy vấn đề mình hỏi đều dư thừa, nếu Ôn Hạo đã nhắc tới chuyện này thì cậu cũng đoán được kết cục: Ôn Hạo sẽ không phản đối đề nghị của Trình Du.
Đúng vậy, hắn ta vì sao phải phản đối? Hắn ta gật đầu, thì sẽ đồng thời lấy lòng được toàn thể người Lý gia: Lý lão gia sẽ thấy hắn có lương tâm, bản thân làm việc còn không quên diu dắt vãn bối có thân phận đáng xấu hổ trong nhà; Lý Thừa Vận sẽ cảm tạ hắn vì ông ta mà phân ưu, ông ta chưa kịp giải quyết việc đấu nhau tới sứt đầu mẻ trán vì phân chia lợi ích giữa hai thằng con trai trong nhà; mẹ con Trình Du sẽ cảm tạ hắn đã giúp mình giải quyết một nhân tố uy hiếp tiềm tàng; Lý Ngạn Thanh thì thay đổi toàn diện, từ một đứa con riêng không có đồng nào trở thành một tiểu cổ đông ở Đức Ôn. Mà đối với chính Ôn Hạo mà nói, Lý Ngạn Thanh tham gia đối với địa vị của hắn ta càng không thể có uy hiếp gì, cho dù hắn ta và Trọng Nham có nhượng ra một số cổ phần thì số cố phần của hắn ta vẫn lớn hơn, vẫn như cũ hàng thật giá thật là “Giám đốc Ôn”.
Trọng Nham vẫn luôn đề phòng Ôn Hạo coi mình là bàn đạp nhưng phòng tới phòng lui, cậu vẫn đánh giá thấp sự trung thành của Ôn Hạo đối với Lý gia. Hắn ta không chỉ là con nuôi của Lý lão gia, mà hắn ta còn giống như hạ nhân trong gia đình quyền quý thời cổ đại. Trọng Nham chưa bao giờ hiểu rõ con người Ôn Hạo như lúc này. Đây không phải lần đầu tiên Ôn Hạo nhượng bộ, về sau sẽ còn lần thứ hai, lần thứ ba… tối quan trọng nhất là: mỗi khi đối mặt với tầng tầng chèn ép từ Lý gia, hắn ta luôn cam tâm tình nguyện thoái nhượng.
Một lần bị người ta đạp một cước là do phán đoán sai lầm, nhưng nếu tiếp tục lún sâu vào vũng bùn này, một lần lại một lần bị ép nhượng bộ thì đó là ngu xuẩn.
Trọng Nham dùng không đến 1 phút đồng hồ để ra quyết định, lấy di động ra gọi lại: “Vincent? Có phải Trình Du rất sốt ruột chuyện này?”
Ôn Hạo không biết vì sao Trọng Nham lại hỏi như vậy, nhưng hắn ta vẫn gật đầu nói: “Phải.”
Trọng Nham nói tiếp: “Hiện chỗ bà tôi cũng đang xảy ra chút chuyện, cũng đang cần tiền gấp…”
Ôn Hạo có chút khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
Trọng Nham có chút bất đắc dĩ nói: “Họ hàng nhà bà ngoại tôi dẫn cả nhà lên Lâm Hải, để giúp đỡ họ, bà tôi muốn cùng nhà bọn họ mở một nhà hàng. Bà ngoại tôi lại không có tiền, kêu tôi nghĩ cách.”
“Mở nhà hàng?” Ôn Hạo hít sâu một hơi: “Tiền vốn cần không ít đi?”
Trọng Nham cảm thấy định nghĩa “nhà hàng” của cậu và hắn ta hoàn toàn bất đồng, bọn Trọng Nham mở một nhà hàng tương đối bình dân bán đồ ăn gia đình, nhưng Ôn Hạo lại hiểu “nhà hàng” hiển nhiên là dạng cấp bậc cao sang kia.
“Đúng vậy.” Trọng Nham cười khổ nói: “Anh cũng biết đấy, tiền lãi tôi đầu tư tương lai cũng đều ném hết vào Đức Ôn cả rồi, hiện tại thật sự một chút tiền dư cũng không còn. Đang lúc buồn ngủ anh lại đưa chiếu manh tới, nếu đã không phải người ngoài thì tôi cũng không khách khí nữa, số cổ phần của tôi đều để lại cho Trình Du bọn họ đi. Chờ tới khi tôi quay vòng vốn xong, sẽ thương lượng với Lý Ngạn Thanh mua lại một phần sau, khi đó chúng ta tiếp tục kết phường làm ăn. Anh thấy như vậy được không?”
Ôn Hạo không biết là do Trọng Nham tận lực cường điệu sẽ quay lại hay nghe cậu ta nói chỉ cần bán cổ phần của cậu ta mà nhất thời thở phào một hơi: “Như vậy cũng được, cậu bên kia cũng đang cần quay vòng tiền, bên phía Trình Du tôi cũng sẽ nói giúp cậu.”
“Trọng Nham nói sẽ nhường lại 20%.” Ôn Hạo còn nhớ Trọng Nham từng nhắc không cần nói cho Trình Du biết trong tay bọn họ chiếm giữ bao nhiêu cổ phần, thực cẩn thận khuyên nhủ: “Trọng Nham lúc này cũng đang cần tiền gấp, chị cũng biết cậu ta ở Lâm Hải còn một bà ngoại mà, bà ngoại cậu ta định hợp tác với người thân mở một nhà hàng. Tiền của Trọng Nham đều đổ hết vào đây rồi, cho nên bây giờ đang rất vất vả xoay tiền.”
Ôn Hạo tạm dừng một chút, thấy cô ta hơi nhíu mày, bổ sung tiếp: “Chuyện hợp tác mở nhà hàng này chỉ được quyết định trong vòng hai ngày nay, nếu qua hai ngày, cậu ta không xoay được tiền vậy thì không cần nhường lại cổ phần công ty nữa.”
Trình Du nghe ra ý của hắn, hơi nhíu mày nói: “Nhưng mà cái giá này cũng quá cao đi.” Tuy rằng đối với cô ta mà nói cũng chỉ bằng giá tiền một bộ trang sức, nhưng nghĩ tới đây là số tiền để cho con trai đi du học giờ lại đổ hết sang cho thằng con hoang khiến cô rất không vui. Nhưng cô không thể đợi được nữa, Lý lão gia hôm qua còn dẫn Lý Ngạn Thanh đi dự tiệc cùng, thậm chí còn ngồi cùng bàn với Trang gia tôn thiếu gia — Trang gia bối cảnh hùng hậu, ngay cả Lý lão gia thấy bọn họ cũng phải khách khách khí khí chào hỏi một câu. Nếu Lý Ngạn Thanh thật sự được người Trang gia hậu thuẫn…
Ôn Hạo cũng thực tâm nguyện ý thúc đẩy chuyện này, Trọng Nham rất khôn khéo, cùng cậu ta hợp tác hắn luôn cảm thấy có áp lực, nếu đổi thành Lý Ngạn Thanh, vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Đức Ôn là hạng mục được ND xem trọng, tiền đồ vô hạn, về phần sau này Trọng Nham có muốn mua lại số cổ phần vốn thuộc về cậu ta hay không… đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được rồi.
“Chị dâu làm vậy cũng vì đại ca thôi.” Ôn Hạo khuyên nhủ Trình Du: “Cứ để đại ca làm người trợ cấp là được rồi.” vừa có thể giữ thanh danh, vừa không mất đồng tiền nào.
“Nhưng mà số tiền này cũng quá lớn…” Trình Du do dự.
Ôn Hạo nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi lại: “Nếu không thế này đi, số cổ phần này của Trọng Nham em lấy một nửa, còn một nửa để lại cho Ngạn Thanh. Nó là một thằng bé, dù sao vẫn còn đang đi học, tuổi nhỏ, coi như cho chút tiền tiêu vặt đi, chẳng lẽ còn thật sự để cho nó làm kinh doanh? Còn nữa…” hắn nhìn Trình Du, trên mặt lộ ra nụ cười ngầm hiểu trong lòng: “Hơn nữa nó còn chưa thành niên, dù đứng tên cổ phần công ty thì cũng phải có người giám hộ quản lý thay… từ giờ tới khi nó thành niên cũng phải 5 năm nữa.” lúc trước Lý gia vì mặt mũi gia tộc mà làm thủ tục nhận nuôi, Trương Minh Nghiên là con người khôn khéo cỡ nào, chỉ cần con trai có thể bước chân vào cửa lớn Lý gia, cô ta ẩn thân thêm mấy năm có là gì? Bởi vậy khi Lý gia đề xuất phương án này, cô ta liền đồng ý.
Lông mày Trình Du quả nhiên giãn ra: “Người giám hộ sao?”
Ôn Hạo cười nói: “Ngạn Thanh nếu đã là con nuôi chị và đại ca, người giám hộ tự nhiên là chị dâu rồi.” hắn đã từng gặp Trương Minh Nghiên, nữ nhân kia nếu muốn làm loạn, hắn không tin đem 10% cổ phần Đức Ôn ra đặt trước mặt cô ta, thi cho dù là danh nghĩa người giám hộ hay gì nữa thì cô ta cũng không phản đối.
Trình Du biết nếu lấy danh nghĩa của mình tạm thời đứng tên cổ phần công ty, thì không đơn giản. Nhưng Ôn Hạo đã đưa cho cô ta một khối bánh lớn như vậy, cô ta cũng không phải không động tâm. Bốn, năm năm sau, cổ phần công ty này có thật sự chuyển lại cho thằng con hoang kia hay không thì đến lúc đó tính sau. Dù sao tiền rồi cũng tiêu hết, không bằng nắm chặt cổ phần công ty trong tay, thấy thế nào cũng không lỗ.
“Được.” Trình Du gật đầu: “Chúng ta mỗi người một nửa. chuyện này chú đi làm đi, nhanh một chút. Ép giá xuống được nữa thì tốt.” nói xong còn thấp giọng dặn hắn: “Đừng để cho đại ca chú biết.”
Ôn Hạo: “Yên tâm, em biết mà.”
Hết