Trọng Nham

Chương 49 : Chuyện sợ hãi nhất

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Trọng Nham từ khi trở về cứ cảm thấy mình đã quên làm chuyện gì đó, nhưng mấy ngày nay cậu cũng bận rộn, lại thêm chuyện sang tên cổ phần công ty Đức Ôn, rồi cùng Hải Thanh Thiên liên hệ chuyện điều tra chi tiết Lâm Bồi, bớt thời giờ về thôn sau thuê vài người làm dọn dẹp sạch sẽ khu đất cậu vừa thuê, về phần sau này khu vườn trồng hoa gì, trồng như thế nào, vậy thì đợi cậu mời được chuyên gia về rồi hãy nói đi.



Trọng Nham bận rộn tối tăm mặt mũi, nhiều ngày liền mệt bở hơi tai. Khi trở lại nội thành thì trời đã tối đen. Cậu cảm thấy bản thân phải tìm cách sửa cái tật xấu sợ lái xe này mới được, giờ cứ đi đâu là lại bị chèn ép trên xe bus, thật sự rất khổ sở, tối quan trọng là không thuận tiện chút nào. Nếu bản thân tự lái xe thì khoảng 4 giờ chiều đã về tới nhà, giờ thì hay rồi, trời đã tối mịt mà cơm chiều còn chưa thấy đâu.



Đã mấy ngày Trọng Nham không về nhà, dì giúp việc cũng không tới nấu cơm, nên trước khi về nhà cậu phải tìm chỗ nào để giải quyết cái bụng rỗng đã, nếu không về nhà cũng chỉ có mì gói chờ đợi. Trọng Nham suy nghĩ xem mình nên ăn gì, trong đầu nhanh chóng lướt qua vài món, giữa chừng đột nhiên nhớ ra chuyện mà mình đã quên là chuyện gì: Tần Đông Nhạc xuất viện! lúc trước đã hứa hẹn nói sẽ đi đón anh xuất viện, kết quả cuối cùng liền quên sạch, giờ này chắc người ta đã sớm xuất viện xong xuôi rồi.



Trọng Nham có chút ảo não, vội vàng lấy di động ra gọi điện cho Tần Đông Nhạc, điện thoại vừa kết nối, chưa đợi bên kia nói gì đã lên tiếng xin lỗi trước: “Tần đại ca, anh xuất viện rồi sao? Xin lỗi, tôi ra ngoài một chuyến, hôm nay vừa mới về…”



Đầu dây truyền tới tiếng cười hơi lạ, không phải là giọng của Tần Đông Nhạc.



Trọng Nham sửng sốt một chút, chợt nghe người đang cười kia nói: “Tìm Tần Tam đúng không, chờ chút, để tôi gọi cậu ấy cho cậu.”



Mấy giây sau, trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tần Đông Nhạc: “Alo? Trọng Nham?”



Trọng Nham còn chưa hồi phục lại tinh thần, trong lòng đang nghĩ người kia là người nào, sao có thể tùy tiện tiếp điện thoại của người ta vậy chứ, bộ anh ta quen thân với Tần Đông Nhạc lắm sao?



“Nhóc vừa từ đâu về thế?” Tần Đông Nhạc chắc đã nghe người kia truyền đạt lại, trực tiếp hỏi: “Là về quê sao?”



Trọng Nham ừ một tiếng, có chút ngại ngùng: “Bên bà ngoại lâm thời có chút chuyện, nên đã ở lại thêm vài ngày.”



Tần Đông Nhạc cười nói: “Anh đoán bài tập hè của nhóc khẳng định chưa động tới đúng không.”



Trọng Nham: “…”



Có thể đừng nhắc tới chuyện này không!



Tần Đông Nhạc đại khái cũng đoán được suy nghĩ của cậu, rất nhanh chuyển đề tài: “Anh nghe giọng nhóc hình như rất mệt, có phải hôm nay mới về không?”



“Không phải.” Trọng Nham có chút áy náy: “Tôi đã về được mấy hôm, nhưng toàn ở trong thôn, hiện tại đang làm công tác chuẩn bị.”


Xe taxi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, lao nhanh tới tòa cao ốc Chấn Hoa. Trọng Nham lòng như lửa đốt cầm chặt di động, sợ Hải Thanh Thiên lại gọi điện tới nói “Không xong.” Mấy phút sau, di động lại vang lên, Trọng Nham nhìn cái tên Tần Đông Nhạc hiện trên màn hình, trái tim đang treo đột nhiên buông lỏng.



“Trọng Nham? Dậy chưa?” giọng Tần Đông Nhạc trước sau như một: “còn nhớ tới nhà anh ăn cơm không đấy?”



“Tần đại ca.” Trọng Nham không muốn thừa nhận là khi nghe thấy giọng anh, cậu đã khẽ thở phào ra một cái: “Tôi tạm thời không thể qua nhà anh được. giờ tôi đang ở trong taxi, phải tới tòa nhà Chấn Hoa trước… một người bạn của tôi hình như muốn nhảy lầu!”



Tần Đông Nhạc cũng lắp bắp kinh hãi: “Báo công an chưa?”



“báo rồi.” giọng Trọng Nham hơi run rẩy. mặc dù thời tiết giữa hè nhưng sau lưng cậu lại chảy đầy mồ hôi lạnh. Nội tâm cậu cũng đã một bó tuổi, cũng từng trải qua sống chết, nhưng muốn nói tới trong cuộc sống chuyện cậu sợ hãi nhất thì đó chính là nghe thấy hai chữ 「 Nhảy Lầu 」 Cung Chất tuy rằng tìm chết không thành nhưng loại cảm giác sợ hãi giống như tử vong sát bên người này vẫn luôn đặt nặng trong lòng Trọng Nham. Mỗi khi nhớ lại, đều cảm thấy rất khó thở. Đó gần như một loại bản năng nguyên thủy — sợ hãi vô cùng, không liên quan tới lý trí, cậu hoàn toàn không cách nào vượt qua nổi.



“Đừng nóng vội, anh lập tức qua đó!” giọng Tần Đông Nhạc ôn hòa kiên định, có mị lực khiến người ta tin phục.



Trọng Nham còn muốn nói nữa, nhưng anh đã cúp máy. Trọng Nham nhìn chằm chằm di động trong tay, nhẹ giọng nói thầm: “Chỉ còn một chân, anh qua đó làm gì…”



Chú lái xe cũng nghe được lời cậu vừa nói lúc nãy, bất giác mà tăng tốc: “Tiểu tử, đây là chuyện liên quan tới mạng người, báo công an chưa?”



“Báo rồi.” Trọng Nham thở dài: “Vừa rồi trong điện thoại chính là cảnh sát.”



Chú lái xe nói liên tục: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”



Trọng Nham một phen lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy không còn hoảng hốt như vừa rồi, áp lực nặng nề trong lòng đột nhiên bị người ta phân tán đi mất một nửa. Xe chạy tới trước cửa tòa nhà Chấn Hoa, cậu thậm chí còn cảm thấy bản thân sẽ không vì lần thứ hai thấy có người đứng trên mái nhà cao vút mà hít thở không thông.



Tòa cao ốc chọc trời lạnh như băng, xe cộ qua lại trên đường như nước chảy, người đi bộ cũng vội vội vàng vàng trên vỉa hè, cái thành phố này sẽ không vì một người chết mà thay đổi tiết tấu nhịp sống cố hữu của nó. Tại nơi các bạn không biết, mỗi một giây một phút đều có em bé sinh ra, cũng có người rời khỏi nhân thế.



Sinh mệnh tựa như bọt nước sóng biển cuồn cuộn, tồn tại rồi lại nhanh chóng biến mất, vô thanh vô tức.



Trọng Nham vào thang máy, ấn thang máy lên tầng cao nhất đầu ngón tay run nhè nhẹ.



Hết